
gười hắn ngồi trên chân nàng, ánh mắt lãnh khốc nhìn nàng run rẩy không thôi.
Hắn lột sạch y phục trên người nàng chỉ để lại một cái yếm nhỏ màu hồng, tiếp đó bàn tay kéo cái yếm ra ──
Tiểu Trúc tức giận mắng to, “Ta hận ngươi!”
Đức Chiêu sắc mặt biến hóa, nhưng hắn rất nhanh dùng sự lạnh
nhạt che giấu. “Hiển nhiên nàng vẫn không rõ tình cảnh của mình ── bây
giờ ta là chủ nhân nàng, bất kể nàng phản kháng như thế nào, oán hận như thế nào, cuối cùng cũng trốn không thoát lòng bàn tay của ta!”
“Không ──” Tiểu Trúc nhắm mắt lại, cái yếm bị hắn dùng lực xé ra, bộ ngực đầy đặn căng tròn hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
“Ngươi dùng vũ lực uy hiếp ta, cái gì mà chính nhân quân tử chứ?”
“Ta muốn nàng chính là muốn nàng, cùng chính nhân quân tử chẳng có quan hệ gì!”
Hắn cúi đầu cuồng liệt lại tức giận lần nữa hôn nàng, nàng
liều mạng phản kháng, không để cho lưỡi của hắn có cơ hội xâm nhập,
nhưng hắn vẫn mạnh mẽ xâm lấn, không để ý tới nỗi thống khổ của nàng,
cho nàng chịu đựng sự trừng phạt khó khăn nhất của kháng cự.
“Không. . . . . .” Nàng quay đầu đi chỗ khác, môi của hắn lại chậm rãi trợt xuống, đôi môi nóng rực như một ngọn lửa thiêu đốt, dọc
theo cổ của nàng, đi tới bộ ngực đầy đặn mê người.
“Thật đẹp. . . . . .” Hắn há miệng ngậm nhũ hoa run rẩy kia,
nhẹ sáp lôi kéo nụ hoa nhạy cảm, đưa tới trong cơ thể nàng từng luồng
nhiệt nóng.
“Dừng tay. . . . . .” Nước mắt của nàng chảy xuống, chậm rãi
chảy xuống, len vào trong mái tóc đen nhánh của nàng, biến mất không
thấy.
“Ở trong suy nghĩ của nàng, ta đã là tội đáng chết vạn lần,
không thể tha thứ, vậy ta xấu xa, cũng không có gì khác biệt!” Hắn lãnh
khốc nói, một tay vuốt ve da thịt nàng, một tay kia trợt vào giữa hai
chân nàng.
“Không!” Nàng lắc đầu mãnh liệt kháng cự.
“Tiểu mèo hoang, đừng chọc giận ta, nếu không ta không dám bảo đảm ta sẽ không mất khống chế tổn thương nàng.”
“Ngươi đã tổn thương ta!”
Hắn mặt lạnh, dùng sức kéo chân của nàng ra đồng thời dùng
thân thể mình chống đỡ, nàng chỉ có thể xấu hổ chịu đựng nơi thần bí của nàng bị hắn nhìn không sót cái gì.
“Nàng chẳng lẽ còn không hiểu, ta chính là muốn trả thù, tổn thương nàng sao?”
Sắc mặt của nàng lập tức trắng xanh, trong ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Hắn nhìn mặt nàng như hoa đào, bộ dáng kiều diễm ướt át, mặc dù trong lòng tức giận với nàng, nhưng khát vọng lại sâu hơn.
Hơn nữa thân thể nàng mềm mại xinh đẹp như một búp bê bạch
ngọc tinh xảo, đã sớm làm nam nhân mất đi lý trí càng thêm cuồng bạo. . . . . .
Hắn điên cuồng mút nhũ phong mê người của nàng, dùng lực xoa
nắn, Tiểu Trúc cảm nhận được một cảm giác đau đớn cùng thoải mái, làm
nàng không tự chủ được nũng nịu, bất đắc dĩ kêu nhỏ.
“Buông ta ra. . . . . .” Nàng kêu khóc lắc đầu, chỉ cầu hắn đừng đối xử nàng tàn khốc như vậy.
“Không có khả năng! Nàng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay
của ta đâu!” Hắc mâu hắn lóe ra tà khí, ngón tay vô tình lần nữa đâm vào tiểu huyệt của nàng.
“A. . . . . . Đau quá. . . . . .” Ngón tay hắn thô bạo nhanh
chóng ra vào trong cơ thể nàng, một hồi đau đớn xen lẫn hưng phấn không
thể nói lên, chầm chậm thiêu đốt nàng.
Đức Chiêu cố ý đối xử thô bạo với nàng như vậy. Lúc trước hắn đối xử với nàng tràn đầy ôn nhu, thật lòng thương tiếc, nàng ngược lại
hiểu lầm hắn, coi hắn là đại phôi đản dùng vũ lực cùng quyền thế ăn hiếp nữ tử yếu đuối.
Đáng giận hơn chính là, nàng còn đem hắn cùng Hương Nhi ở
chung một chỗ. . . . . . Loại chuyện hoang đường này, bất kỳ người có
đầu óc đều biết là không thể nào.
Cho nên hắn bởi vì nàng không phải là quá đần, chính là cố ý muốn lấy cớ này rời xa hắn.
“Nàng nhớ nàng từng nói qua một câu không?” Hắn thở dốc hỏi, trên mặt lộ đầy kích tình, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo vô tình.
Tiểu Trúc căn bản là không cách nào mở miệng, chỉ có nước mắt nhục nhã chấp nhận sự trừng phạt, đùa bỡn của hắn. Mà nàng càng hận
thân thể chính mình không chịu thua kém khi hắn trêu chọc, lại không tự
chủ được đung đưa eo nghênh hợp. . . . . .
Đức Chiêu cũng không ép nàng trả lời, hung hăng hôn nàng,
mang theo trừng phạt cùng cừu hận chà đạp cánh môi mềm mại của nàng, từ
trên người nàng truyền tới một mùi thơm nhè nhẹ như một loại thuốc thúc
giục, kích thích thân thể hắn căng thẳng.
Mặc dù từng giọt nước mắt của nàng đâm vào tim hắn, nhưng lại không ngăn cản được khát vọng hắn đoạt lấy nàng ── khi nàng ở dưới thân hắn thở gấp, thân thể mềm mại run rẩy dưới hắn, ngọ nguậy, cái hấp dẫn
đó đối với nam nhân mà nói đủ để trí mạng ──
Khi hắn phát hiện tâm mình vẫn rung động vì nữ nhân đáng giận trước mắt này thì hắn đem toàn bộ tức giận biến thành ngôn ngữ, phát
tiết ở trên người của nàng.
“Quả thật là nữ nhân dâm tiện! Trong miệng nói không muốn, thân thể lại phản ứng như vậy. . . . . . Nàng cũng đã ướt đẫm!”
Tiểu Trúc tan nát cõi lòng muốn tránh thoát hắn, nhưng thân
thể hắn đè ép nàng, nàng như thế nào cũng thoát không được. “Không cho
phép ngươi chạm vào ta, nếu không ta chết cũng sẽ không tha thứ chuyện
hôm nay ngươi đã làm với ta!”
Ánh mắt hắn bốc l