Old school Swatch Watches
Asisu Bh Phấn Khích

Asisu Bh Phấn Khích

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323152

Bình chọn: 7.5.00/10/315 lượt.

nước ấm áp, vuốt ve làn da cô.

Ưm…thật là thoải mái …

Lấy tay vục nước, cảm nhận dòng nước

chảy xuống qua khe hở của ngón tay, làn nước êm dịu khiến tâm tình Tử

Huyền thư giãn hơn rất nhiều.

“Ha ha” trong lòng thầm cười, Tử Huyền

đập nhẹ tay lên mặt nước, khiến bọt nước bắn lên tung tóe, xoay người

lặn vào trong ao. Nước vẫn là tốt nhất, khiến cho cô có thể bình tĩnh

hơn. Tiện tay vung lên không trung, hơi nước trong không khí dừng dừng

cô đọng lại hóa thành một đóa hoa sen trong tay cô. Từ nước biến thành

hoa se, giữa đóa hoa còn nhìn rõ dòng nước đang lưu chuyển, kiều diễm

ướt át.

Tốt rồi! Niệm lực đã hồi phục.

Từ lúc mới tỉnh lại trên giường, cô

phát hiện cả người phát ra tia sáng màu tím sáng rọi, biết rằng thân thể này đã thích ứng, niệm lực mà linh hồn từng sử dụng dần dần thấm vào

trong thân thể này.

Nhưng mà… =_= năng lực thật ít ỏi…

Dù sao có còn hơn không…

Cảm giác quen thuộc từ trong trí nhớ,

Tử Huyền có thể dung nhập với hơi nước, tạo ra nước, biến nước thành vũ

khí. Nhớ lại ngày trước, cô dùng niệm, tích tụ năng lượng không lồ rồi

phóng ra không trung, toàn bộ hơi nước trong không khí vây quanh

Chimera[1'> khiến nó chết đuối. Tuy vừa ra trận đã sử dụng chiêu này,

ngay cả Kaito bên cạnh cũng hết nói nổi, nhưng nếu thật sự đấu trực diện với nó, bản thân cô cũng không có phần thắng a ~ mà, con kiến kia cũng

xui xẻo, bị chết đau đớn như vậy… =_=+

Amen, sám hối thay con kiến kia một

chút, ai bảo số mạng mày không tốt, tao tới thế giới Hunter lâu như vậy

chính là để đánh bại mày, nếu mà thất bại, hóa ra tao sống vô dụng bao

nhiêu năm à…

Nhưng, hiện tại niệm lực không đủ, có

lẽ do lần trước phóng ra quá nhiều năng lượng, không khôi phục lại được; cũng có thể do đây không phải thế giới Hunter, bị hạn chế… Mặc kệ là vì sao, chỉ cần chút năng lượng này, cũng đủ để cô làm nghiêng trời lệch

đất Ai Cập rồi.

Ở trong nước ấm ngụp lặn một hồi, Tử

Huyền mới đứng dậy, khoác một tấm áo dài đặt trên nhuyễn tháp bên ngoài, để Ari tiến tới lau khô tóc, thị nữ khác bê dầu ô liu tới, chuẩn bị bôi lên người cô.

“Không cần bôi.” Bôi lên người, da lắm dầu như vậy, cô không cần. “Mang y phục tới đây, ta muốn ra ngoài hít thở không khí.”

“Vâng.”

Chọn một bộ sa mỏng, sai Ari chuẩn bị bữa tối, Tử Huyền tự mình đi ra ngoài cung điện.

Từ hạ Ai Cập chạy tới thượng Ai Cập, cứ vội vã mà đi, chưa có thời gian quan sát quốc gia mà cô sẽ sinh sống.

Ánh mặt trời lơ lửng trên sông Nile, ánh chiều tà chiếu những tia sáng

bàng bạc chói lọi trên mặt nước. Những ngư dân đang thu lưới, dường như

có thể nhìn thấy những vảy cá bạc trong lưới nhảy nhót, mọi người túm

năm tụm ba ở bên bờ sông nói chuyện.

Làn gió từ sông thổi tới, lướt qua mái tóc ẩm ướt của cô, làn váy lụa mỏng tung bay, phần phật nhẹ nhàng.

Hít sâu một ngụm khí ẩm ướt, cả người thoải mái vô cùng. Đây đúng là một quốc gia trù phú màu mỡ.

Thế giới này an toàn hơn Hunter nhiều,

hơn nữa, bản thân là nữ hoàng, có rất nhiều việc vặt không cần tự ra

tay, thích hợp với tính cách lười biếng của Tử Huyền, niệm lực đã khôi

phục, chừng ấy đã đủ bảo vệ bản thân bình an sống sót ở Ai Cập cổ đại.

Thực ra, như vậy cũng không tệ lắm.

Tử Huyền lại nhớ tới lời của tên nhóc

tử thần kia từng nói— lần này không giống với lần xuyên qua trước, tương đương với sống lại, cô có thể một lần nữa bắt đầu lại cuộc đời mà không có chút áp lực nào!

Sống lại a… Ha ha, cảm giác tốt lắm…

Hơn nữa, còn có Carol… Carol, chỉ chờ cô trở lại…

Đứng lặng trong gió, khóe miệng Tử Huyền cong lên ý cười, nhìn sông Nile êm đềm. Đã bao lâu rồi không thấy thanh thản như vậy?

[1'> Chimera: một loài kiến trong Hunter Vương quốc Assyria.

“Khốn kiếp! Chắc chắn Asisu đã hạ thuốc vào trong chén rượu kia!” Hôn mê bất tỉnh và bị đuổi về nước, đến ngày

hôm qua Algol mới tỉnh lại. Hôn mê nhiều ngày như vậy, đám ngự y lại

không tìm ra lý do vì sao, tất cả bệnh lý đều giống với tình trạng say

rượu, điều này khiến hắn rất buồn bực.

“Các ngươi là một lũ ngu ngốc!” Chỉ

thẳng tay vào đám cận thần khúm núm phía dưới. “Lũ vô dụng, người ta mới chỉ dọa một chút, chân tay đã mềm nhũn, còn dám tự tiện đưa ta về

nước!”

Đám quan lại nhốn nháo đẩy nhau, cuối

cùng một vị quan già nua run rẩy đứng lên đáp lời: “Đại vương, chúng

thần sợ nữ hoàng Ai Cập kia làm hại ngài.” Sau khi Algol uống xong ly

rượu kia, ngã rầm xuống đất, khiến cho đám sứ thần đều hết sức sợ hãi.

“Hừ, làm sao nàng dám hại bổn vương, ta là sứ giả của Assyria, có Assyria làm chỗ dựa, nếu nàng muốn giết ta,

chẳng lẽ không e ngại hai quốc gia sẽ chinh chiến sao?”

Nhưng mà đại vương, lúc ấy ngài đâu có

giống sứ giả, làm gì có sứ giả nào dám bất kính với nữ hoàng Asisu như

thế, nếu nữ hoàng thật sự tức giận, hoàn toàn có thể thần không biết quỷ không hay, hủy thi diệt tích người a… Đám đại thần khóc không ra nước

mắt nghĩ thầm.

“Nhưng…” xoa cằm, Algol bày ra dáng vẻ

chờ mong. “Nữ hoàng Asisu là một người rất thú vị… Ừm, dáng vẻ xinh đẹp, cử chỉ cũng vô cùng phóng khoáng… Còn cô gái sông Nile kia, mắt xanh

tóc vàn