
g hiếm có, thân hình bé nhỏ như vậy lại dám đối diện với sư tử.
Hừ, chờ Ai Cập rơi vào tay ta, sẽ đem hai mỹ nhân này về hậu cung của
ta.”
Nếu như trước kia, chắc chắn các đại
thần sẽ phụ họa vuốt đuôi, nhưng lúc này, bọn họ không dám nói gì. Đại
vương ơi, tuy rằng chúng thần không thể miêu tả sự nguy hiểm của nữ
hoàng Ai Cập kia, nhưng lần này đi sứ tới Ai Cập, chúng thần đều cảm
thấy, Ai Cập… không dễ đối phó a…
“Đại vương, thần vừa do thám Ai Cập trở về!” Một tên lính Assyria chạy vào đại điện.
“Tốt lắm, ta đang chờ ngươi đây. Thế nào, có tin tức gì của Carol không?”
“Dạ, họ vẫn chưa tìm ra cô gái.”
“Lạ nhỉ, một tuần trôi qua rồi còn gì.” Nhíu mày: “Cô gái sông Nile chính là điểm yếu của Ai Cập, hiện nay các
quốc gia có dã tâm thâu tóm Ai Cập đều đang thăm hỏi tin tức của nàng
ta, chúng ta cũng không thể chậm chạp được… Dù thế nào đi nữa, hai mỹ nữ Ai Cập kia phải thuộc về ta!”
Đột nhiên, một thanh âm mềm mại vang
lên: “Đại vương, cô gái sông Nile kia không phải bị sư tử cắn bị thương
sao? Chỉ e là đã chết dưới lòng sông Nile rồi~” Một cô gái xinh đẹp
quyến rũ chậm rãi đi vào đại điện.
“Cung nữ Jamari, người đang được đại
vương sủng ái đấy!” “Đúng vậy, đúng vậy, có Jamari tới, lửa giận của đại vương sẽ sớm tắt thôi.” Mọi người thở phào, chờ đợi nàng giống như mọi
khi tới trấn an Algol.
Nghe mọi người bàn tán, trong lòng Jamari rất đắc ý.
Nhưng Algol lại hét lớn một tiếng, “Im đi! Jamari, cô gái sông Nile sẽ không chết!”
Toàn đại điện ồ lên ồn ào, “Đại vương
vừa nặng lời với Jamri, ngài vốn rất sủng ái cô ta cơ mà!” “Xem ra đại
vương đã thật lòng say mê mỹ nhân Ai Cập rồi.”
Cái gì? ! Mỹ nhân Ai Cập? Algol, chàng vì một nữ nhân khác mà quát mắng ta?
Jamari kinh ngạc, từ trước tới nay Algol luôn sủng ái cô, mà Algol cũng quay đầu đi không thèm để ý tới Jamari.
“Mọi người nghe đây, ai có thể đưa ra kế sách nào tốt nhất, ta sẽ trọng thưởng!”
Nghe thế, các đại thần liền hưng phấn bàn bạc ý kiến.
“…”
Tức chết đi được. Ta là sủng cơ của đại vương, là đệ nhất mỹ nữ của vương quốc Assyria! Từ sau khi Algol đi Ai
Cập trở về, lại không thèm liếc mắt nhìn ta một cái?!
Thấy Algol không chút che dấu âm mưu của mình, Jamari ghen tuông dữ dội. Chỉ vì một con nhóc và một nữ hoàng Ai Cập sao?
Nhìn đám đại thần đang ra sức thảo luận làm cách nào giúp Algol chiếm được Ai Cập, Jamari càng thêm tức giận,
không cam lòng. Hừ, nghe nói tình yêu hai cô gái kia dành cho hoàng đế
Ai Cập đều rất sâu đậm …
“Đại vương, thần thiếp có một kế sách có thể lung lay Ai Cập.”
“Sao?” Algol ngạc nhiên. “Nói thử nghe xem.”
Một lòng muốn đoạt lại sự sủng ái, trả
thù cô gái sông Nile, Jamari ngẩng đầu lên, nói ra kế sách: “Hoàng đế
Menfuisu say mê cô gái sông Nile, thần thiếp có một cách, có thể mê hoặc trái tim hoàng đế Menfuisu!”
“Ý nàng là dùng sắc đẹp của nàng đi
quyến rũ hoàng đế Ai Cập sao?” Nghĩ một lúc, Algol hào hứng đứng dậy:
“Được lắm, nàng đúng là người thích hợp nhất! Nếu thành công, nàng muốn
gì ta cũng đồng ý!”
“Vâng, nếu thần thiếp thành công, cái gì ngài cũng đồng ý với thần thiếp sao?”
“Đúng thế, nàng muốn gì?” Algol vui vẻ nói.
“…Thần thiếp muốn làm hoàng hậu!”
“!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Jamari, mà Algol nghĩ một lát, lại cười to thành tiếng.
Giữa đại điện, đồng ý chấp nhận lời hứa. “Nàng muốn làm vợ ta ư… được, ta sẽ cho nàng làm hoàng hậu!”
…
…
Được hứa hẹn như vậy, Jamari cảm thấy
hài lòng, nhanh chóng sửa soạn hành lý lên đường, Algol nhìn theo bóng
nàng rời đi, phẩy tay một cái.
“Hừ, cô ả khoác lác, đi đâu khuất mắt ta cho rồi!”
Trở về cung điện: “Người ta muốn chính
là cô gái sông Nile bất chấp tính mạng bảo vệ hoàng đế, là nữ hoàng
Asisu xinh đẹp tuyệt trần…”
Trong đầu lại mơ tưởng ôm ấp hai mỹ nữ trong ngực.
“Đại vương.” Một đại thần đi tới.
“Vương quốc Hittite đang hi vọng liên minh với chúng ta, hoàng tử Izumin đang ở sa mạc Arabia chờ gặp ngài.”
“À, vương quốc Hittite… Có lẽ bọn họ
muốn nhăm nhe Ai cập, để xem quốc gia giàu có này sẽ rơi vào tay ai?
Chuyện này càng ngày càng thú vị!”
——————————————————————————-
Hoàng cung Ai cập.
…Nhàm chán quá.
Đều đã đi lang thang hết cái hoàng cung này rồi, mấy ngày đầu còn cảm thấy thú vị, giờ càng lúc càng chẳng có trò gì chơi.
Tuy Menfuisu đã tin việc Carol đi dưỡng thương, nhưng ngày nào cũng tới bờ sông Nile dò tìm, bàn chuyện quốc
sự bận tối mắt tối mũi, nhưng cứ rảnh lúc nào lại đi ra ngoài tìm
Carol…
Chẹp! Làm ơn đi, bị sư tử cắn đấy! Sao có thể dễ dàng như vậy được!
“Nữ hoàng, hoàng thượng đã trở về!”
Tử Huyền quay đầu, nhìn thấy một con ngựa trắng từ xa phóng tới, Menfuisu xoay người, từ trên mình ngựa nhảy xuống.
“Imhotep, đã có tin tức gì chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa có, thưa bệ hạ.”
Menfuisu vô cùng thất vọng, xoay người nhìn thấy Tử Huyền đứng gần đó.
“Chị!” Nhanh chóng đi tới. “Sao không ở trong tẩm cung nghỉ ngơi, thân thể có chỗ nào khó chịu hay không?”
“… Menfuisu, Carol sẽ trở về, nhưng cô
ấy bị thương nặng như vậy, em phải cho cô ấy thời gian, sẽ không nhanh
như vậy đâu.