
g hắn trừng mắt nói. Nói cách
khác,người sai không phải là nàng mà là hắn!
“Này đều chính là nhấc tay chi lao(Tiện tay giúp việc) mà thôi, huống hồ thi so với chịu cũng có phúc.”
“Khá lắm nhấc tay chi lao, thi so với chịu cũng có phúc.” Nàng khinh phúng hắn,“Cho nên, anh chiếm được phúc gì?”
Âu Lệnh Nghi khóe miệng khẽ nhếch, đem nàng ôm gần chút trả lời,“Cưới được em đại mỹ nữ nha.” Sau đó lại cúi đầu, nùng tình mật ý hôn nàng.
Bạch Tiệp Ngọc không tự chủ được mỉm cười. Coi như hắn cũng biết nói lời dễ nghe.
“Lão bà.” Cùng vành tai nàng và tóc mai chạm vào nhau trong chốc lát sau, hắn đột nhiên nhẹ giọng kêu.
“Ân?” Nàng ngẩng đầu lên, nhíu mày nhìn hắn, không biết hắn còn có
lời ngon tiếng ngọt gì muốn nói với nàng. Đêm nay hắn, miệng tựa hồ đặc
biệt ngọt.
“Anh yêu em.” Hắn thâm tình nhìn nàng thổ lộ.
Nàng nhếch miệng cười, sau đó đầu nhập vào trong lòng hắn.“Em hy vọng năm mươi năm sau, anh vẫn có thể đối với em nói như vậy.”
Hắn đột nhiên run rẩy một chút, sau đó ôm chặt nàng, khàn khàn nhận lời,“Hảo.”
Gọi điện thoại tới công ty xin nghỉ thêm một ngày, tính cả hai ngày
được nghỉ, 2 vợ chồng Bạch Tiệp Ngọc cùng Âu Lệnh Nghi hẹn hò ở Hoa Liên ba ngày, lên núi xuống biển chơi bất diệc nhạc hồ(rất vui vẻ).
Lúc trước bởi vì hai người chỉ là đăng ký kết hôn, vẫn chưa công khai hôn sự, cho nên Bạch Tiệp Ngọc là người tiêu chuẩn chăm chỉ đi làm, dù
có vô cớ xin nghỉ cũng không sao hết. Mà lúc này đi Hoa Liên, coi như là vô tâm trồng liễu tiểu hưởng tuần trăng mật, hai người siêu vui vẻ. Ăn
cơm trưa xong,hai vợ chồng mang theo một chút lưu luyến không rời tạm
biệt phong cảnh,lái xe trở về.
Chiều chủ nhật,trên đường quốc lộ, xe có điểm nhiều, cho nên tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, đi được có chút không thông thuận.
“Lão công, em buồn nôn.” Bạch Tiệp Ngọc nhịn đã lâu, rốt cục nói ra.
“Cái gì?” Âu Lệnh Nghi sững sờ quay đầu nhìn nàng, chỉ thấy nàng vẻ mặt tái nhợt, lộ ra bộ dáng rõ ràng không thoải mái.
Hắn thực đáng chết, làm sao có thể không phát hiện nàng không khoẻ
đâu? Vấn đề là,gần đây không có nơi nào có thể dừng xe nghỉ ngơi nha,
làm sao bây giờ?
“Nơi này không có biện pháp dừng xe, em cũng không thể được nhẫn nại
nữa một chút? Lão bà? Nếu thật sự nhịn không được, liền trực tiếp nôn ở
trên xe không quan hệ.” Hắn mày nhanh túc nói, thật sự nghĩ không ra cái khác biện pháp.
“Em nhịn một chút nữa.” Nàng kỳ thật khó chịu không thôi.
Âu Lệnh Nghi đem cửa kính xe mở ra, làm cho không khí thanh tân bên
ngoài tiến vào trong xe, xem có thể hay không làm cho nàng thoải mái
chút. Hắn thân thủ cầm tay nàng có chút lạnh như băng, không ngừng nhẹ
nhàng vuốt ve không nói gì ,biểu đạt hắn quan tâm cùng lo lắng.
Xe không ngừng mà đi phía trước, rốt cục nhìn thấy nơi có thể dừng
lại, hắn chạy nhanh chóng xi nhan, đem xe lái đến bên đường. Xe vừa mới
ngừng, Bạch Tiệp Ngọc đã nhanh chóng đẩy cửa xe ra, chạy tới gần vách
núi gần đó nôn.“Ân — ân –”
Âu Lệnh Nghi nhanh chóng lấy từ sau chỗ ngồi ,bình nước khoáng, cùng một hộp giấy, đi theo nhảy xuống xe, chạy đến bên nàng.
Hắn thân thủ nhẹ vỗ về lưng của nàng, mày nhanh túc nhìn nàng, vì
chính mình hại nàng say xe, lại bất lực không thể giúp nàng mà tự trách
không thôi.
Bạch Tiệp Ngọc rốt cục đứng dậy, không hề nôn mửa.
Hắn chạy nhanh vì nàng đưa giấy cùng nước, để cho nàng chà lau cùng súc miệng.
“Có hay không đỡ?” Hắn ôn nhu hỏi.
Nàng ngẩng đầu, vô lực hướng hắn khinh xả môi dưới, bộ dáng mặt không có chút máu làm cho hắn đau lòng.
“Thực xin lỗi, đều do anh kỹ thuật lái xe không tốt, mới làm em say
xe.” Âu Lệnh Nghi khẽ vuốt mặt nàng tái nhợt, áy náy thấp giọng nói.
“Không phải anh sai, em buổi sáng liền cảm thấy có chút không thoải mái.” Bạch Tiệp Ngọc lắc lắc đầu.
“Buổi sáng không thoải mái? Vậy em vì sao không nói với anh?” Hắn khó có thể tin nhìn nàng, nháy mắt càng thêm hối hận không chịu nổi. Hắn
rốt cuộc là làm lão công kiểu gì, thế nhưng lão bà thân thể không thoải
mái cũng không nhận ra, hắn thật sự là đáng chết!
“Không thoải mái chỉ có trong chốc lát mà thôi, em nghĩ sẽ không có
việc gì.” Nàng thân thể vô lực cùng bất đắc dĩ, sau đó nhìn hắn sắc mặt
trở nên ác liệt liếc mắt một cái, lại bồi thêm một câu.“Anh không cần
tức giận.”
“Anh không phải đang giận em, anh là giận chính mình vì sao không
phát hiện em không thoải mái.” Hắn cằm buộc chặt, thật sự thực tức giận
chính mình.
“Em không biểu hiện ra ngoài, anh làm sao có thể phát hiện đâu?” Nàng dựa vào hắn nói, có loại cảm giác toàn thân vô lực.
“Đỡ em đến bên kia ngồi một chút được không, lão công?” Nàng chỉ một tòa nhà gần đó, nơi này có một loạt ghế dựa bằng đá.
Âu Lệnh Nghi lập tức gật đầu, thật cẩn thận đem lão bà đỡ tới đó, lại đỡ nàng ngồi xuống.
Hắn để nàng dựa ở trong lòng chính mình, im lặng nghỉ ngơi, thẳng đến khi nàng nhúc nhích, hắn mới nhẹ giọng mở miệng hỏi:“Còn thực không
thoải mái sao?”
“Đỡ.”
“Lúc trước anh chưa thấy em uống thuốc chống say.” Hắn ôn nhu che chở nàng.
“Em chưa uống, bởi vì em chưa từng say xe.”
Âu Lệnh Nghi mặt co mày cáu