XtGem Forum catalog
Ba Ba

Ba Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322912

Bình chọn: 7.00/10/291 lượt.

kịp…

-Có những trường hợp được ưu tiên đó.- Lạc Lạc cười cười- Nhưng em phải nghe lời anh Lạc Lạc. Chịu không?

-Nghe lời sao ạ?

-Ba em dù ở xa nhưng ở chỗ của ba em, ai cũng có một tấm gương để nhìn thấy mọi chuyện chỗ khác. Thấy được chuyện ở đây, ba em nhất định sẽ trở về.

-Thấy thế nào ạ?

-Ba em cũng rất nhớ Đào Đào mà….-Lạc Lạc bẹo má cô bé -Chỉ cần Đào Đào leo lên giường, đắp mền thật kín. Ai gọi em cũng nói là mệt lắm. Khi đó ba em nhìn thấy sẽ lo lắng cho em và trở về mà.

-Thật không ạ?

Đào Đào nhớ lại….Có lần cô bé bị sốt, mẹ không đi làm, chỉ ở nhà thôi. Dì An An và anh Tiểu Minh cũng ở nhà.

-Em cũng bị bệnh, em cũng đắp mền kín, nhưng ba em không có về.

Lạc Lạc chạm tay mình vào gò má trắng hồng đang phụng phịu. Con bé chỉ mới có bốn tuổi. Đối tượng bị gạt nhỏ nhất của mình đây.

-Khi đó mẹ em không cho ba em thấy em bị mệt. Mẹ sợ ba lo. Bây giờ mẹ em bị người xấu lấy hết đồ đạc, dù mẹ em không muốn, Đào Đào cũng gọi ba về để mua đồ mới lại cho mẹ chứ. Đào Đào hiểu không?

“Nửa hiểu nửa không” là chắc. Nhưng cô bé cũng rất muốn gặp ba. Lạc Lạc biết, những câu chuyện của mình về người cha đã từ từ hình thành trong lòng Đào Đào một khát khao nhỏ bé. Nhìn cô bé nhìn cậu được “ba” cõng ra xe hôm đó thì biết…Trẻ con đâu biết che giấu cảm xúc của mình.

Hợp đồng này nên mau mau kết thúc. Lạc Lạc thà làm một quý công tử giả mạo đối đầu cùng đám người lang sói, làm kẻ ăn mày ăn chực tình thương của người khác cũng không muốn đóng vai trò “con người hạnh phúc” nữa. Đóng rồi mới thấy, mình có hạnh phúc được lúc nào đâu?

-Sao? Em muốn không?

-Ba em sẽ về ạ?

-Ừ. Ba Đào Đào cũng như ba anh Lạc Lạc vậy. Ba em sẽ về mà. Nếu không về…cũng sẽ gửi người về nhắn lại cho em.

-Thật ạ?

-Thật chứ.

-Vậy giờ em chỉ cần đắp mền thôi ạ? Mẹ em hỏi, em không nói gì phải không anh?

-Ừ…Đắp mền và ngủ. Mẹ hỏi thì nói là em mệt. Vậy thôi….

Đào Đào leo lên giường, trùm chăn kín mít. Đôi mắt trong trẻo của cô bé sáng ngời hi vọng. Lạc Lạc đẩy nhanh tốc độ so với dự kiến. Mau chóng hoàn thành hợp đồng và nhận những vụ lừa đảo khác, chỉ cần không dính đến trẻ con, không phải gạt chúng, Lạc Lạc tự nhủ thầm.

Khi Hân Hân về phòng, chỉ thấy Đào Đào đắp mền kín mặt. Cô lo lắng hỏi ngay:

-Đào Đào, sao vậy con?

-Đào Đào mệt ạ -Đào Đào kéo mền kín mặt. Nói dối rất xấu, nhưng Đào Đào muốn ba về, ba về để mua lại đồ cho mẹ.Cô bé lại sợ xấu hổ khi mẹ phát hiện nói dối, đành phải che mặt “trốn mẹ” thôi.

-Đào Đào à….

Hân Hân vô cùng lo lắng. Đào Đào sinh thiếu tháng, thể chất yếu ớt nhưng một năm nay đã cải thiện, giờ lại đột ngột bị bệnh khiến cô cảm thấy thật bất an.

-Cho mẹ xem đi. Con có sốt không?

-Con “hông” có sốt -Đào Đào ló mặt ra, lắc đầu nguầy nguậy -Đào Đào chỉ mệt thôi.

-Mệt lắm sao? -Hân Hân đặt tay lên trán của con gái, lẩm nhẩm-Đúng là không có sốt. Nhưng con mệt thế nào?

-Đào Đào mệt lắm ạ -Đào Đào lại kéo mền che mặt- Đào Đào mệt thôi.

Hân Hân không nghĩ, cô bé con bốn tuổi của mình lại nói dối. Cô tất tả chạy ra ngoài, hỏi thăm Nhiếp Ân bác sĩ. Biệt thự họ ở không nằm ở trung tâm, phải vào tận thành phố mới có bác sĩ. Khang Kỳ Bách biết chỗ có phòng khám. Anh định đi một mình nhưng Hân Hân ở nhà đợi lại thấy nóng ruột. Cô muốn đi theo gặp bác sĩ, thông báo chính xác tình trạng con gái. Mệt mà không sốt, nhiều khi lại là triệu chứng của căn bệnh nào đó.

Lạc Lạc nhân lúc mọi người không để ý, lẻn lấy điện thoại của Nhiếp Ân, bấm tin nhắn rất nhanh:

-Đào Đào bị bệnh rồi.

Nghiêm Thành đang ở gần đó nhận được tin nhắn, vội vã trở về biệt thự, không thông báo Nhiếp Ân biết, vội vã lên phòng của Đào Đào.

Bên trong tĩnh lặng….Anh bước vào trong.

Đèn ngủ đã được bật. Chiếc mền vẫn được kéo cao quá đầu. Đào Đào giả vờ mệt, giờ đã ngủ quên.

Nghiêm Thành bỏ va li xuống, bước tới bên giường, kéo cái mền đắp kín khuôn mặt nhỏ nhắn đã đi vào giấc mơ của anh suốt thời gian qua. Tay run rẩy đặt lên trán Đào Đào.

-Ba ơi….Ba….

Đào Đào cảm thấy có ai chạm vào mình. Cô bé mở mắt….Khuôn mặt Nghiêm Thành sát bên. Nhưng mà….

-Hông phải ba….Hông phải là ba….

Đào Đào mếu máo. Anh nói đắp mền, nói mệt ba sẽ về mà….Ba sẽ về….Sao chỉ có chú thôi.

-Chú…hông phải ba….Ba ơi, ba ơi…..

Đào Đào từ mếu máo đã bật khóc. Nghiêm Thành ôm lấy con gái. Ba là ba ruột nhưng lại không thể nói, lại không thể dỗ dành con…Trong lúc này anh chỉ muốn ôm chặt Đào Đào vào lòng mà nói thật, con là con gái, ba là ba của con mà…

-Đào Đào ơi….Con sao vậy, sao vậy Đào Đào?

Đi về cùng bác sĩ, Hân Hân nghe tiếng khóc trong phòng Đào Đào, càng hoảng hốt. Tới khi nhận ra ai đang bồng con gái, tim cô đập thình thịch, nỗi kinh hoàng đong đầy trong mắt, chân tay cũng cứng đờ.

Nghiêm Thành cũng bất ngờ với tình huống này. Anh đứng lặng tại chỗ. Phía sau Nhiếp Ân vừa lên đến, thấy hết sự việc. Cô ta phản ứng rất nhanh:

-Cậu chủ….Cậu mới về. Đây là hai mẹ con tôi nói với cậu. Đây là cô Hân Hân, con gái của cô ấy -Đào Đào.

Trong lúc chờ đợi bác sĩ khám bệnh cho Đào Đào, mọi người đều ra phòng khách. Nghiêm Thành đã khôi phục vẻ lạnh nhạt cũ trong