Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Ba Con Uyên Ương, Một Đôi Lẻ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325321

Bình chọn: 8.00/10/532 lượt.

yện phụ thân của cô có phải là Nhị đệ Tri Phi không thì ta vô phương xác định. Vì thế, ta quyết không thể đồng ý hôn sự giữa cô và Vân Châu. Bởi vì, nếu cô là con gái của Tri Phi, cô và Vân Châu là đường huynh muội, nếu cô không phải con gái của Tri Phi, cô là con gái của kẻ thù của nhà họ Vân ta. Cô và Vân Châu, tuyệt đối không thể đến với nhau!”

Tuy ông ấy kể chuyện cũ với thái độ lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng với ta thật như trời long đất lở bão táp đảo điên. Ta nhìn ông ấy, không nói được chữ nào.

Thì ra … là thế.

Ông ấy thở dài rồi nói: “Ta nay tuổi tác đã cao, không muốn so đo chuyện cũ nữa, Tri Phi cũng có chỗ sai, dù ta có gặp lại Mộ Dung Tiếu, cũng sẽ không báo thù. Chỉ có điều, Vân Châu là con trai độc nhất của ta, ta kỳ vọng nhiều ở nó, không mong nó gặp chuyện nhi nữ tình trường anh hùng khí đoản, lại càng không mong nó vì chuyện này mà trở mặt với ta. Chuyện này liên quan đến danh dự của nhà họ Vân, trong lòng nó Nhị thúc là anh hùng, vì lẽ đó, ta gạt nó đến nói rõ ràng mọi chuyện với cô. Chuyện cũ đã qua, ta là bậc cha chú, không phải thành kiến gì với cô, nhưng giờ cô đã là con dâu nhà họ Giang, ta thật lòng hy vọng cô và Vân Châu mỗi người tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

Những lời ông ấy nói, khiến hy vọng lúc sáng của ta trở thành tuyệt vọng. Nếu những lời ông ấy nói là thật, ta và Vân Châu đúng là không còn khả năng nào, trừ phi, ta không phải con gái của Mộ Dung Tiếu.

Nhưng Trọng Sơn kiếm pháp ở trong tay ta, nếu ta không phải con gái, tuyệt thế trân bảo như thế sao có thể dễ dàng đưa cho ta? Huống hồ còn quà sinh nhật hàng năm, giá trị xa xỉ. Nhất định là bà ấy đối với ta vừa yêu vừa hận, vì thế sinh ra liền vứt bỏ, nhưng lại không tránh được bận lòng. Việc yêu hận đan xen, có lẽ là do, bà ấy hận thấu xương Vân Tri Phi cũng là cha của ta?

Nghĩ tới đây, tay chân ta lạnh lẽo, một hồi lâu sau mới lên tiếng được: “Vân đại nhân, đa tạ ngài kể chuyện, nếu ngài không nói, chỉ sợ tiểu nữ vĩnh viễn cũng không biết thân thế của mình.”

“Nếu sau này Mộ Dung Tiếu có tới tìm cô, cô hãy hỏi phụ thân cô là ai, nếu là Tri Phi, ta tới đón cô về nhà họ Vân nhận tổ quy tông.”

Nếu Vân Tri Phi thật sự là phụ thân của ta, vậy Vân Châu thật sự là ca ca của ta, ta gọi hắn ca ca hóa ra lại là một câu thành lời sấm. Lòng ta quặn đau, vịn bàn đứng lên cáo từ, sợ ngồi thêm thì hôn mê.

“Sắc trời đã tối, ta phái người đưa cô về?”

“Không cần, Giang Thần chờ tiểu nữ dưới lầu, Vân đại nhân bảo trọng.”

Ta gắng gượng xuống lầu, vịn lan can mà đi, bước chân hụt hẫng như đạp mây. Chỉ là một đoạn đường ngắn, ra khỏi Khởi Nguyệt Lâu ta đã như không còn sức lực.

Giang Thần đi tới đón ta: “Tiểu Mạt, muội làm sao vậy?”

Ta cười khổ nói: “Sao? Muội thấy dày vò dằng dặc.”

Hắn ngây ngốc.

“Vừa rồi, chính miệng phụ thân Vân Châu tiết lộ thân thế của muội.”

Giang Thần biến sắc, thấp giọng hỏi: “Muội không gặp Vân Châu sao?”

“Là Vân Tri Thị “

“Ông ấy… đã nói gì?”

“Ông ấy nói, muội là con gái của Mộ Dung Tiếu Kim Ba Cung.”

Hắn đột nhiên ngẩn ra, sững sờ nhìn ta, trầm giọng nói: “Tiểu Mạt, ta mặc kệ thân thế muội ra sao, giờ muội là con dâu nhà họ Giang, trước kia muội không biết thân thế đã sống rất tốt, hôm nay biết được hẳn nên thấy tốt hơn.”

Ta hoảng hốt cười khổ: “Đúng, đúng là như thế.”

Thân thế của ta, quả nhiên là khó mà chấp nhận, Kim Ba Cung giang hồ xỉ vả, yêu nữ Mộ Dung Tiếu người người xa lánh. . .

Trên đường về, ta cảm giác như hồn thoát ra ngoài xác, hốt hoảng như trong cơn mộng mị. Ta không kiềm chế được tự véo tay mình, không ngờ lại khiến Giang Thần kêu đau.

Đúng là không phải mộng. Tất cả chỉ có thể nói là ý trời, đối với thiên ý trêu ngươi, ta đành bó tay. Ngoài quên lãng chẳng biết làm gì khác.

Sự đau đớn khi biết chân tướng như một thanh kiếm sắc, một mực kích thích thần kinh, muốn chết lặng cũng không xong, cứ phải tỉnh táo trong nhức nhối.

Kiệu đi qua cửa hàng ‘Không thể không mua’, một ý nghĩ nảy ra, khiến lòng ta cả kinh.

“Giang Thần, dừng lại, muội muốn vào xem một chút.”

Giang Thần dịu dàng nói: “Muội muốn chọn trang phục sao? Sáng mai ta đưa muội đi được không?”

Hắn ân cần nhìn ta, dường như cho rằng ta bị kích thích, không còn tỉnh táo. Thật ra ta chưa từng tỉnh táo như lúc này, nỗi băn khoăn trong lòng mở ra, thậm chí ta còn cảm giác được, nhân sinh như mộng, nhân sinh như kịch, chỉ là chuyện rất bình thường.

Ta vén màn kiệu nói: “Muội muốn vào xem bây giờ.”

Giang Thần hô ngừng, đi tới trước cửa lớn gõ cửa.

Cố tẩu mở cửa nhìn thấy ta và Giang Thần giật mình một phen: “Đã trễ thế này, thiếu gia thiếu phu nhân sao còn đến vậy.”

“Nàng muốn xem trang phục một chút.”

Cố tẩu a một tiếng, vội cười dẫn chúng ta vào hậu đường. Ta đi tới chỗ lần trước thử trang phục, thuận tay cầm vài món trang phục, xem kỹ một phen, quả nhiên.

Ta mỉm cười với Cố tẩu: “Muộn thế này còn tới quấy rầy, thật xin lỗi.”

“Thiếu phu nhân đừng nói thế, đây là cửa hàng của nhà họ Giang, thiếu phu nhân muốn đến lúc nào cũng được, không thể nói là quấy rầy.”

Ta cầm một bộ trang phục đi ra cửa, trước khi đi khô


pacman, rainbows, and roller s