Ba Mươi Sáu Kế Cầm Tướng Quân

Ba Mươi Sáu Kế Cầm Tướng Quân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321782

Bình chọn: 8.5.00/10/178 lượt.

hanh hơn thì có phải tốt hơn không?” Nàng cố ý ngừng tạm , “Bởi vì ta đã nghĩ

là sẽ không cần nhìn thấy ngươi nữa.”

Mục Thiên Ba trên mặt xẹt qua hắc tuyến. nàng rõ ràng là cố ý.

“Hắn thực sự nói vậy?” Lý Khinh Châu vô cùng hào hứng hỏi.

Tứ Cửu gãi đầu, “Gia như vậy phân phó tiểu nhân, thỉnh tiểu thư cùng đi.”

“Thật tốt quá.” Chú ý tới ánh mắt của

hắn, nàng vội ho một tiếng che dấu “Ta nói như vậy là cũng đang muốn

xuống dạo phố rồi, có gia làm bạn cùng đi đương nhiên cũng tốt hơn.”

“Vậy chúng ta đi thôi, gia đang đợi.”

“Ngươi đi trước, nói tướng quân ta tới ngay.”

“Tiểu nhân cáo lui.”

Hắn vừa rời khỏi phòng, nàng lập tức sai một tỳ nữ đến búi tóc, thay y phục cho nàng, trong phòng lập tức bề bộn thành một đoàn.

Lý Khinh Châu xuất hiện ở trước mặt Tứ

Cửu với một cách ăn mặc đẹp đẽ, quý giá dị thường khiến hắn chỉ có thể

trố mắt nhìn, há hốc mồm, giật mình đưa mắt nhìn nàng thướt tha yểu

điệu, chập chờn đi tới gian phòng của Mục Thiên Ba.

Thời điểm nàng đi vào gian phòng, mục

Thiên Ba đang đứng đưa lưng về phía cửa phòng, chuyên tâm xem món đồ

đang cầm trên tay …. Đỏ như màu máu, hoa văn khắc thật tinh xào.

Nàng sắc mặt phút chốc đại biến, cái kia chẳng phải là huyết ngọc trâm của An Nhược Lan! Sắc mặt thay đổi lại

biến, răng ngà cọ xát lại, hảo hảo sửa lại tâm tình đang phẫn nộ, nàng

lúc này mới nhẹ nhàng lên tiếng, “Tướng quân.”

Nghe được thanh âm, hắn vội vàng đem cây trâm thu vào trong tay áo, quay đầu lại, “Ngươi đến rồi.”

“Có thể cùng tướng quân đồng hành thật là vinh dự, ta không dám đến trễ.”

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Nàng chần chờ, mới nói “Chẳng lẽ chỉ có hai chúng ta thôi sao?”

Hắn mỉm cười, mày kiếm giương nhẹ, ngữ điệu mang theo kinh ngạc hỏi,” Chẳng lẽ cô nương còn hy vọng có người khác đi cùng sao?”

“Đương nhiên không.” Lý Khinh Châu lập tức thốt ra.

“Vậy là được rồi, chúng ta đi thôi!” Hắn cười đến ấm áp như Triêu Dương, ấm như xuân phong, càng tại ẩn một vòng tình ý, làm cho tim nàng đập nhanh hơn hẳn.

“Hảo.” Nàng nhất thời cả người đều thư, cảm giác bay bổng.

Gần đến cổng lớn , ánh mắt của Mục Thiên Ba lóe lên nhìn qua cách đó không xa một thân ảnh mảnh khảnh lén lút

như không muốn ai biết, khóe miệng hắn có chút giơ lên, “An cô nương,

ngươi cũng muốn ra ngoài sao?”

Đang cùng với người giữ cửa chắp nối, An Nhược Lan lập tức xoay người, ánh mắt lộ ra tia hoang mang, “Các người cũng muốn ra ngoài sao?”

“Tướng quân mời ta cùng ra ngoài dạo phố.” Lý Khinh Châu rất hưng phấn đưa ánh mắt khinh miệt nhìn An Nhược Lan.

“Nha.” Thanh âm nàng bình thản, “Vậy các ngươi đi mau đi.”

“An tỷ tỷ không đi sao?”

An Nhược Lan quái dị liếc nhìn nàng. Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? Rõ ràng hô gọi nàng là tỷ tỷ ! “Ta sợ

ra bên ngoài mặt trời vô cùng độc ác, phơi nắng sẽ bệnh, hay là muội

muội cùng tướng quân đi thì tốt hơn.”

“Tỷ tỷ thật sự không đi.”

Nàng trừng mắt nhìn, một vòng trò đùa dai tự đáy mắt hiện lên, “Nếu như muội muội rất hy vọng ta đi cùng như lời nói, thì…. ta…”

“Không đúng, không đúng, tỷ tỷ hay là ở

lại trạm dịch ngỉ ngơi cho tốt.” Lý Khinh Châu kinh hoàng thất thố cắt

đứt lời nói của nàng.

“Vậy các người đi nhanh đi.”

Mục Thiên Ba không thèm đếm xỉa tới đảo qau An Nhược Lan cười mị mị thần sắc, cái gì cũng không nói, dẫn đầu bước ra cánh cửa.

Lý Khinh Châu vừa thấy hắn đi ra, lập tức bước nhanh theo.

Đưa mắt nhìn bọn họ bước ra cửa, An Nhược Lan lẩm bẩm nói, “Đi thôi đi thôi, các ngươi không đi ta đi như thế nào a!”

“An cô nương ….” Người giữ cửa đi đầu mở lời ngay.

“Không cần phải nói rồi, có phải là ta không thể ra cửa?” An Nhược Lan nói tiếp câu của hắn.

“Tướng quân có dặn là không để An cô nương ra ngoài một mình.” Người giữ cửa thành thực báo lại.

Nàng không nói gì, nguyền rủa Mục Thiên

Ba hơn một ngàn lần, trên mặt lại cười yếu ớt nhẹ nhàng, “Nguyên lai là

như vậy, có phải ta có chuyện cần ra ngoài cũng không thể?”

“An cô nương nếu muốn ra ngoài, thì cần

thiết phải có tướng quân đi cùng mới được. chính vừa rồi cô nương đã

không cùng tướng quân đi ra.”

Nàng vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong

lòng không cười, cười khan xuống. mục Thiên Ba căn bản là không cùng

nàng nói qua việc này, huống chi hắn rõ ràng là đem việc này như trở

thành giam lỏng nàng, nếu không nghĩ biện pháp thoát thân, không chừng

thân thế sẽ bị vạch trần, tốt nhất là nên nghĩ biện pháp ngay lập tức.

Có câu con đường nào cũng dẫn đến La Mã được, cửa chính không đươc thì ta luồn cửa sau vậy.

Bất quá, đợi đến lúc nàng tìm được cửa

sau, khuôn mặt vui sướng phút chốc bay biến đâu mất, cửa sau thủ vệ

thậm chí có nhiều hơn bốn người, đúng lúc đang tụm lại chơi mạt chược.

“An cô nương….”

“Không cần phải nói rồi, nhất định là Mục Thiên Ba đã phân phó.” An Nhược Lan có chút uể oải lên tiếng.

“Nguyên lai cô nương đã sớm biết.”

“Đúng rồi, chỉ là ở trạm dịch nhàm chán

nên ta mới đi đi lại lại thôi.” Trên mặt mang nét cười, một bộ giọng

điệu không có chuyện gì, nhưng thực ra trong nội tâm lại đem người nào

đó một lần nữa mắng cho máu xối đầu.

Từ cửa sau dọc một đ


pacman, rainbows, and roller s