
m Hoài Nam Vương Lý Hiên, ta nghĩ lấy tiểu nương tử làm Vương phi của ta.”
Vương Phi? Đây không phải là mẹ kế tình
địch? An Nhược Lan lập tức có chút trố mắt. Không biết Lý gia quận chúa
biết được chuyện này có biểu lộ như thế nào.
Nàng còn không kịp truyền đạt ý kiến của mình, chợt nghe đến một đạo thanh âm trong trẻo mang theo vui vẻ từ một bên truyển đến.
“Không thể tưởng được có người Tướng quân phu nhân không lo, lại muốn lên cấp thành Vương phi a!”
***
Sáng sớm hôm sau. Tại Phượng Tảo Cung.
“Là ngươi mang nàng đi.” Mục Thiên Ba ánh mắt tràn đầy lên án.
“Không phải, chính là cô ta cùng một nam tử tuổi trẻ rời đi.” Hoài Nam Vương cũng không rõ đây là lần thứ mấy
lặp lại những lời này.
“Nàng ở kinh thành đưa mắt không quen,
làm sao có thể tùy tiện đi cùng một ngươi xa lạ, thực tế đối phương lại
là một nam nhân.” Sắc mặt Mục Thiên Ba rất khó nhìn. Mặc cho ai đối với
thê tử chưa xuất giá của mình có hiềm nghi chửi bới, cũng sẽ không cùng
nhan mà chống đỡ.
“Nàng thật không phải là ta mang đi.” Hoài Nam Vương nếm được tư vị hết đường chối cãi.
“Người kinh thành đều biết rõ Vương gia
tính thích đánh cá và săn bắt, Lan nhi như vậy nữ tử dung mạo tuyệt sắc, Vương gia há sao có thể đơn giản buông tay.” Chuyện cho tới bây giờ,
hắn cũng bất chấp mặt song phương.
“Ta là nghĩ….” Nhận được ánh mắt như
muốn giết người từ đối phương. Hoài Nam Vương đem lời nói vừa ra lập tức nuốt trở về, “Đối với ngươi không có cơ hội.” Hắn thậm chí còn không
nghe được mỹ nhân trả lời có nguyện ý làm Vương phi của hắn hay không.
“Vương gia cho rằng loại lời này người
khác sẽ tin sao?” Hắn cười nhạt, “Lan nhi một kẻ nữ lưu yếu đuối, mà
Vương gia bên người đã có tùy tùng thị vệ, nàng như thế nào an toàn
thoát thân?”
“Nam tử kia cần trong tay chính là Ngọc
Cốt phiến mạ vàng, theo như lời nói của người hầu bổn vương, đó là binh
khí độc môn của Trương Tây Lưu Ly đường Diệp đại công tử, bổn vương nghĩ không muốn đắc tội nhân sĩ trong giang hồ, chỉ có nước cho đi.” Tuy
nhiên dọa người, nhưng trước mắt chỉ có lời thật việc thật.
Mục Thiên Ba cười lạnh, “Vương gia nói
dối cũng không biết xem trước, Lan nhi căn bản không biết Diệp đại công tử, như thế nào lại đi cùng hắn? Vương gia cho là ta sẽ tin sao?”
Thái hậu có chút bất đắc dĩ nhìn hia
người trước mặt. Nghĩ đến cái An Nhược Lan này thật sự là khắc tinh của
mục tiêu phụ nữ của Hoài Nam Vương, bời vì nàng, phụ nữ Lý gia đều bị
khiền cho thật chật vật.
“Hoài Nam Vương.”
“Thần có mặt.”
“Ngươi thật sự không có bắt người đi?”
Không phải nàng muốn nghi vấn. mà là tiểu thúc này bản tính thật là làm
cho người ta không dám khen tặng.
“Thần đệ không có.”
Thái hậu thở dài, “Ngươi thật không có
bắt người là tốt nhất, nhưng nếu như ngươi bắt đi, lúc này trả lại cho
Mục khanh gia ngay lập tức còn chưa muộn.”
“Thái hậu. Thần đệ oan uổng a!”
Thái hậu nhìn kĩ Hoài Nam vương liếc,
chuyển hướng vẻ mặt lãnh chìm, Mục Thiên Ba đang rất tức giận, “Mục ái
khanh, dựa vào ai gia xem việc này, việc này chỉ sợ không phải Hoài Nam
Vương gây nên.”
“Chính là, Nhược Lan đến nay thật sự không hồi Tướng quân phủ.”
Thái hậu lại nhìn về phía Hoài Nam Vương.
Hoài Nam Vương lập tức lắc đầu như trống bỏi, “Thần đệ tự hôm qua trên đường bị tướng quân tìm được, vẫn cùng
hắn một chỗ, vị cô nương kia vì sao không có hồi Tướng quân phủ, thần đệ thật sự không biết rõ tình hình.”
“Quận chúa cũng không cùng Hoài Nam Vương cùng một chỗ.” Mục Thiên Ba lạnh lùng nói ra những lời này.
Nghe đến đây mọi người lập tức trong lòng vừa động.
Nữ nhân có thể đem danh dự bản thân làm
tiền đặt cược, vì tình sinh hận, giết người cho hả giận cũng không phải không có khả năng.
“Người đâu, lập tức truyền triệu quận chúa vào cung.” Thái hậu lập tức phân phó xuống dưới.
Hoa và cây cảnh chập chờn trong gió,
thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, hương hoa nhàn nhạt phiêu du trong không khí, làm cho người mê say.
Nước hồ lục bích gợn nhẹ, một vòng lại
một vòng rung động, giống như làn gió xuân thổi bay tơ tình thiếu nữ,
kiều diễm và mang theo e lệ.
Dương liễu cạnh bờ hổ rủ xuốn, che một khoảng mặt trời rực rỡ, làm ra một mảnh mát mẻ
Tại trong mảnh mát mẻ này bày hai cái
giường êm, giữa hai giường bày một khay hoa quả tươi, hai cái nữ tử nằm
nhìn ngắm mây trời, cùng ăn dưa và trái cây.
Trong gió phiêu đãng thanh thanh tiếng hai nàng nói chuyện.
“Nguyên lai ngươi đã sớm trở lại kinh.”
“Đúng nha!”
“Nhưng là, Thiên Ba nói cho ta biết ấy viên vẫn chưa mở cửa.”
“Đúng nha, xác thực là không có mở cửa.” Nói đến đây, chủ nhân ấy viên Ôn Nhu không khỏi thở dài, “Bởi vì phải
tu sửa phòng bếp.”
“Phòng bếp?” An Nhược Lan hồ nghi nhìn nàng.
“Tiểu tử Phong Nhã lúc trước từng ở chỗ đó.”
Đáp án thật sự rất đơn giản.
“Nàng vì cái gì một mực không chịu buông tha cho việc xuống bếp?” An Nhược Lan cũng thở dài theo.
Ôn Nhu nhún nhún vai, “Trời mới biết.”
“Ngươi vì cái gì không ở Phú Quý sơn trang lâu một chút?”
Miệng nhếch lên, Ôn Nhu dẫn theo vài
phần bất đắc dĩ, “Mộ Dung Lợi nói muốn xem thiên hạ mỹ nam, buộ