
c Diệp
nhị thiếu đáng thương mang nàng ra khỏi nhà, ta một người đợi trong
trang để đám người kia xem chuyện vui sao?” Nàng cũng là xuống trước một lúc mới cùng đụng mặt Mộ Dung Lợi, chỉ có thể nói phương thức các nàng
xuất hiện thật là quá đặc biệt rồi, nàng là từ trên trời giáng xuống,
liên lụy lão công hiện tại của nàng đương bình an phải làm đệm đỡ, Mộ
Dung Lợi tuyệt hơn rồi, nàng trực tiếp ngã vào nơi Nhị thiếu đang tắm.
“Đừng nói là nàng, ngươi cùng nàng kẻ tám lạng người nửa cân rồi, khó phân nhau a.” An Nhược Lan không cho là đúng.
Cười hắc hắc hai tiếng, điểm đầu Ôn Nhu, “Đúng nha, Mộ Dung muốn xem thiên hạ mỹ nam, ta thì muốn xem tận thiên hạ mỹ nữ.”
“Lương chính nữ lang.” Nàng hạ kết luận.
Sớm trắng bệch không còn chút máu liếc nàng, Ôn Nhu tỏ vẻ không đếm xỉa tới nàng, “Dù sao ta cũng không nhìn ngươi.”
“Cũng làm ta sợ muốn chết, cũng may ngươi không nhìn xem ta.” Nàng cười đến rất thõa mãn.
“Xà…….. mỹ nhân.” Ôn Nhu rất ôn nhu nhìn người bên cạnh, “Ngươi bây giờ rốt cục danh xứng với thực rồi, có phãi
là rất sung sướng?”
An Nhược Lan khóe mắt có chút run rẩy, cố gắng dùng giọng điệu phong kinh vân đạm nói, “Một chút.”
“Một chút?” Thanh âm Ôn Nhu không khỏi
cất cao, “Vị kia quận chúa đáng thương đều đã bị đem ra xét xử rồi,
ngươi chỉ mới có một chút?”
“Xét lại trước lúc kết hôn nàng cho ta
cảnh cáo, ta cho rằng có thể nhốt nàng đến lúc tóc trắng xóa là tốt
nhất.” Như vậy nàng mới có cuộc sống an ổn, không có gì phải lo lắng.
Lúc này đến phiên Ôn Nhu khóe mắt run
rẩy rồi, “Ngươi quả nhiên ngoan độc!” Mỹ nhân rắn rết a, nói không được
chính là bạn bè thuộc người như vậy, chống lại mỹ mạo trời ban thật sự
là triệt để rồi.
“Quá khen.” Nàng sở dĩ đối với sự tán
thưởng của người khác đương nhiên tiếp nhận đúng chỗ, xác thực không thể bỏ qua công lao vị tiểu thư trước mặt, sau khi Ôn Nhu trăm tuổi, nàng
xem xét sẽ dựng cho bạn bè này khối bia tưởng niệm.
“Tin tức Mục tướng quân sắp có đại hôn người kinh thành đều đã biết, không có nương tử hắn không phải rất khó coi sao?”
“Ai nói hắn không có tân nương?” NÀng khiêu mi phản bác.
“Ngươi không ra mặt, hắn tìm tân nương ở đâu a?”
“Một cái đại tướng quân một chút năng
lực như vậy cũng không có, dực vào cái gì bảo vệ biên quan an bình?” Lời này An Nhược Lan nói được rất tự hào.
“Cám ơn khích lệ của ngươi.”
Đột nhiên xuất hiện thanh âm làm cho hai nữ nhân suýt chút nữa té xuống từ giường êm, cùng quay đầu nhìn sang một chỗ.
Hắn rất tuấn tú, loại suất khí tràn ngập cương dương, một đôi mày rậm vừa phải, hai mắt đen bóng hữu thần, mũi
rất kiệt xuất, môi mỏng dày đến nghi, màu da hiện lên màu đồng cổ.
“Chồng ngươi rất tuấn tú, nhưng không có suất bằng chồng ta.” Đây là sau khi dò xét qua Ôn Nhu kết luận.
An Nhược Lan bĩu môi, “Trong mắt ta hắn
đẹp trai nhất.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung câu, “Xét thấy chồng ngươi quá
suất, nên đem Mộ Dung Lợi cùng hắn bảo trì khoảng cách an toàn.”
Ôn Nhu làm động tác “Đã rõ.” Cười mị mị
nói, “Diệp nhị thiếu cũng nói như vậy, nhưng Mộ Dung Lợi nói với ta,
nàng thèm thuồng mỹ nam rất nhiều, nhưng để ở trong lòng sẽ chỉ có một
người, điều này làm cho ta suy nghĩ rất nhiều.”
“Tên kia mặc dù háo sắc, nhưng cũng có nguyên tắc chứ sao.” An Nhược Lan cũng tỏ vẻ khen hay.
Đứng cách đó không xa, Mục Thiên Ba nghe các nàng không coi ai ra gì bình phẩm từ đầu đến chân, sau đầu nổi lên
một dòng mồ hôi lạnh. Lan nhi ở cùng bẳng hữu của nàng một chổ, quả
nhiên là cực kỳ nguy hiểm.
“Tướng công, đến ngồi.” Ôn Nhu ngắm đến một đạo thân ảnh khác, lập tức phát ra nhiệt tình mời mọc.
An Nhược Lan chỉ cảm thấy bóng trắng lóe lên trước mắt, lại tập trung nhìn vào, bạn bè đã bị một cái cực phẩm mỹ nam ôm vào trong ngực, không khỏi cực kì cảm thái, “Thói đời bạc bẽo,
đạo đức bại hoại a.”
Mục Thiên Ba đi đến bên cạnh nàng, thở
dài một tiếng, đem nàng ôm vào trong ngực, “Ta ở bên ngoài lo lắng cùng
sợ hãi, ngươi lại trong này chuyệ trò vui vẻ, thật sự là…” yêu nữ tử như vậy, hắn là tự chuốc lấy nhiều phiền phức.
“Cười nhạo người khác trước thỉnh ngươi tự kiểm nghiệm bản thân.” Ôn Nhu lúc này rất duệ đáp lễ nàng một câu.
“Thiên hạ Đại Đồng a!” An Nhược Lan phát biểu cảm nghĩ.
Hai nam nhân liếc nhau, cùng chứng kiến lẫn nhau bất đắc dĩ trong mắt.
***
Một đạo tĩnh mịch, rừng trúc thanh tĩnh, đá xanh uốn lượn theo từ sơn đạo đi xuống, tựu thấy được một tòa am ni cô.
Đứng ở cửa ra vào am ni cô, ẩn ẩn đều
nghe được tiếng tụng kinh truyền ra từ trong am, trên gương mặt tuyệt
trần An Nhược Lan lộ ra một vẻ cười yếu ớt.
Nhìn qua bạch y bồng bềnh, mặt lộ vẻ
cười yếu ớt, mang theo vài tia không nhiễm khói lửa nhân tình nhân gian, Mục Thiên Ba đột nhiên có loại ảo giác, phảng phất một làn gió mát thổi tới, nàng liền muốn thuận theo gió lên Cửu Trọng Thiên.
“Tòa am ni cô hoàng gia quả nhiên thanh u động lòng người.” Đáy mắt hiện lên một vòng giảo hoạt, nàng cười cười
nhìn qua người đi cùng, “Ở lại đây một thời gian, không khí thanh u lịch sự tao nhã có vẻ rất giúp ích cho tính tình của ngươi nha!”
“Đối với ng