
Ads
Mở đầu
"Ba, con muốn đổi tên." Bé gái năm tuổi vừa mang cặp sách nhỏ chạy vào nhà vừa khóc lóc nói với ba mình.
"Con gái yêu làm sao vậy?" ba Thủy đang ngồi tính toán tiền bạc, khẽ từ đống tiền ngẩng đầu lên liếc nhìn con gái một cái: "Đang yên đang lành tại sao muốn đổi tên?"
"Ba, con không muốn tên Thủy Y Mễ nữa, tất cả các bạn trên lớp đều gọi con là Ngọc Mễ (hạt ngô)..., con không muốn bị gọi là hạt ngô đâu,hu hu. . . . . ."., cái môi nhỏ nhắn của bé con cong lên tỏ vẻ rất không vui .
"Con gái ngoan của ta là Thủy Y Mễ chứ không phải là hạt ngô." ba Thủy vội vàng xoa dịu con gái .
"Nhưng nghe giống như là hạt ngô á!" Tất cả các bạn khác trong nhà trẻ đều gọi em như vậy, giống như bản thân mình đang mang một biệt hiệu riêng nên em rất ghét!
"Con gái à, các bạn không biết Thủy Y Mễ là tên hay, cho nên chúng ta đừng để ý đến bọn họ có được không?"
"Mặc kệ, mặc kệ, ba à, con muốn đổi tên." Hình ảnh việc bị bạn trong lớp cười nhạo lại lần nữa hiện lên trong đầu, việc này đã trở thành một chuyện rất lớn đối với em….
"Đươc rồi, được rồi đừng khóc nữa." ba Thủy ôm con gái, "Thế con muốn đổi thành tên gì nào ? Tiểu Mễ, Đại Mễ hay Ngọc Mễ ?
Nghe ba nói ra mấy cái tên còn khó nghe hơn cả tên này, Thủy Y Mễ càng khóc lớn hơn, ba Thủy sợ đến mức chân tay luống cuống, không thể làm gì khác hơn đành phải gọi vợ ra ứng cứu"Bà xã mau ra đây!"
Mẹ Thủy đang ngồi trong phòng thì nghe tiếng chồng mình goi ầm ĩ, liền từ từ từ trong phòng đi ra, "Anh gọi cái gì vậy?"
Mẹ Thủy vừa đi vừa đỡ cái bụng bầu, vừa ra đến nơi đã thấy con gái khóc đến mức đỏ hoe cả 2 mắt rất đáng thương, liếc về phía chồng một cái, ba Thủy hiểu ý lập tức thì thầm vào tai vợ mấy câu sau đó bày ra vẻ mặt bối rối
"Đến đây với mẹ nào." Mẹ Thủy dang tay ra đón Thủy Y Mễ.
"hu hu. . . . . . Mẹ, con muốn đổi tên." Thủy Y Mễ vừa khóc vừa chạy vào lòng mẹ : "Ở nhà trẻ các bạn cứ chế nhạo tên của con."
"Tiểu Mễ, tên của con rất đẹp mà!" mẹ Thủy nhẹ nhàng giải thích với con gái: "Nhà chúng ta kinh doanh gạo, lúc con sinh ra là lúc ba con mới trồng ra được loại hạt Y Mễ chất lượng rất tốt, bán được rất nhiều, cho nên mới lấy tên con từ loại lúa này để làm kỷ niệm, không phải như vậy rất hay hay sao.”
Mẹ Thủy vừa ba hoa chích chòe xong, không biết con gái nghe có hiểu hay không
"Con không muốn!" Thủy Y Mễ vẫn cương quyết không muốn như trước..
"Này. . . . . ." ba Thủy nhìn vợ, ý nói bà dùng biện pháp khác.
"Tiểu Mễ, mẹ cho con biết, hạt Y Mễ có thể làm người ta trắng hơn, biến thành xinh đẹp hơn ! Ba đặt cho con cái tên này có ý nghĩa rất tốt mà." mẹ Thủy thấy con gái ngưng khóc thì tiếp tục dụ dỗ: "Chẳng lẽ con muốn làm đứa trẻ xấu xí sao?"
"Con không muốn làm đứa trẻ xấu xí." Quả nhiên, bé con tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng thích được xinh đẹp, "Y Mễ có ý nghĩa là vừa trắng, vừa xinh đẹp sao?"
Mặc dù biết con gái chỉ nghe được một vài lời của mình rồi hiểu theo suy nghĩ của nó nhưng ba mẹ Thủy vẫn không hề đính chính lại mà lại vui vẻ gật đầu xác nhận,
Và cứ như vậy, từ lúc 5 tuổi Thủy Y Mễ đã bị cha mẹ mình lừa gạt, mãi cho đến lúc lớn lên cô vẫn luôn luôn oán trách, cũng may em trai sau khi sinh ra lấy tên do cô chọn, coi như cô cũng được một chút gọi là an ủi.
Trong nhà hàng cao cấp, nam phục vụ tuấn tú ,bảnh bao đang cố gằng giữ trên môi nụ cười chuyên nghiệp nhất, nhẹ giọng hỏi : “Xin lỗi tiểu thư, cô thật sự gọi hết số đồ ăn này sao ?”. Hắn khom lưng, đem thực đơn ra trước mặt Thủy Y Mễ nhằm xác nhận lại.
"Đúng, chẳng lẽ nhà hàng của anh không có những thức ăn này ?” Thủy Y Mễ nhíu đôi mày thanh tú, “ Vậy sao những món này vẫn được ghi trên thực đơn ?”
"Không, nhà hàng chúng tôi có tất cả các đồ ăn đã ghi trên." Chỉ là không nghĩ một người như cô lại có thể ăn nhiều đến vậy, người phục vụ nghĩ thầm trong bụng. "Vậy xin cô đợi cho một chút, những thức ăn đó sẽ được đưa lên ngay." Người phục vụ nhìn sổ ghi chép có một dãy dài các món ăn không khỏi thầm lấy làm lạ, trên đời thật sự có người ăn được nhiều như vậy sao.. . . . . .
"Sếp, anh tới đây để dùng cơm sao?" Bạch Thiên nhớ rõ sếp của mình không thích đồ ăn ở đây, nghĩ đến đó hắn lại nhỏ giọng hỏi lại sếp một lần nữa…
"Dĩ nhiên." Đông Nhật Dương cười cười, chọn một vị trí sau đó liền ngồi xuống, "Cậu cứ về trước đi, nhớ buổi chiều có hội nghị lúc 3h” .
"Vâng". Dù thế nào hắn cũng đã làm việc cho Đông Nhật Dương suốt mấy năm,ít nhiều cũng có thể hiểu được ý định của hắn lúc này. Trông thấy Đông Nhật Dương cười cười, trong ánh mắt lóe lên một tia giảo hoạt, hắn cũng đoán được là sẽ có chuyện thú vị xảy ra…
Đông Nhật Dương nhìn chăm chú vào cô gái đang ngồi ở góc bên kia một cách đầy hứng thú, tầm nhìn chuyển đến một bàn đầy thức ăn bên cạnh, ý cười trong mắt ngày càng sâu , thời đại bây giờ vẫn có cô gái dám ăn nhiều đến vậy sao…
"Haiz….thật là thất vọng." Thủy Y Mễ mới đem thức ăn vào miệng liền nhổ ra, vẻ mặt u rũ nói « Cứ tưởng đồ ăn ở đây ngon lắm, thì ra chỉ được cái vẻ hào nhoáng bên ngoài mà thôi » Nếu không phải là thấy trên internet người ta khen ngợi về nhà hàng