
o mẫu ở nhà, sau đó vô cùng tự nhiên dắt Triển Du ra bãi đỗ xe.
Rốt cuộc cũng liên lạc được với mấy
người bên Mục Hàn, thần kinh căng cứng của Triển Du mấy ngày nay cũng
thả lỏng hơn một chút, trên đường trở về đối với sự động tay động chân
của Jason phản ứng của cô cũng không còn kịch liệt như trước nữa, mặt
lạnh khi thấy cái móng chó kia đang tác quái trên lưng mình.
Từ trước đến nay bảo mẫu Oman làm việc
rất nhanh nhẹn, khi bọn họ trở về thì cháo đã xong, Jason ăn cùng Triển
Du, có người gọi điện thoại cho gã, gã liền lên lầu nghe, kết quả mãi
cho tới khi Triển Du ăn cháo xong, tắm rửa xong gã cũng chưa ra khỏi thư phòng.
Triển Du nghi hoặc trong lòng, thật sự
không còn biện pháp gì, vào phòng ngồi xem TV, sau đó nằm lăn qua lăn
lại trên giường như cái bánh áp chảo, mãi cho tới nửa đêm rốt cuộc Jason cũng đột nhiên đi vào.
Mấy hôm nay tuy gã nào đó không thật sự
động vào cô nhưng mấy thứ như ôm hôn lại làm không ít, buổi tối còn nằng nặc đòi chung chăn gối với cô, Triển Du vô cùng chán ghét trong lòng,
mầy lần muốn sờ chiếc đèn đầu giường muốn chết cùng gã nào đó nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Cô cho rằng đêm nay Jason sẽ như bình thường đến khi hôn đủ sẽ bỏ qua cho cô.
Ngoài dự liệu, gã nào đó hôn nửa ngày cũng không có ý thu miệng lại, cuối cùng còn kéo cả quần ngủ của cô xuống.
Triển Du kinh hãi trong lòng, thật sự không thể nhịn được nữa, thừa dịp Jason không đề phòng đưa tay cho gã một cái bạt tai.
“Bốp” một tiếng, âm thanh như nổ vang trong màn đêm yên tĩnh, chói tai lạ thường.
Jason dùng đầu lưỡi liếm nơi bị đánh, vẻ mặt lạnh lùng tàn ác dùng một tay tháo đai lưng, đôi mắt hẹp dài ngập
tràn vẻ hung ác nham hiểm.
Triển Du biến sắc, lập tức bắn người dậy, muốn chạy trốn.
Jason lợi dụng tư thế của hai người lúc này chỉ một bước đã mạnh mẽ kéo cô trở lại giường.
Bụng bị gã dùng đầu gối ngăn lại, trong nháy mắt Triển Du như một con cá bơi đến chỗ nước cạn, tất cả giãy giụa đều bị ngăn cấm.
Jason thấy rốt cuộc cô cũng “nghe lời”,
vẻ hung ác trong mắt lui đi, chậm rãi cúi xuống, mắt sáng quắc nhìn cô
chằm chằm, giọng điệu trầm thấp mà nguy hiểm, gã nói: “Tôi đã cho em mật báo với đồng bọn rồi, có phải em cũng nên tỏ chút lòng thành không? Hửm?”
Thân thể Triển Du chấn động mạnh, đôi
mắt tròn xoa trừng thật lớn, sóng triều cuồn cuộn trong lòng, cô há
miệng nhưng không biết nói gì.
Trong nhà vệ sinh không có thiết bị theo dõi, chỉ bằng tiếng ho của cô căn bản không thể nói lên điều gì, chẳng
lẽ Jason đã bắt gặp động tác giấu nghề của cô?!
Trong đội Liệp Ưng tuy kĩ thuật trộm của cô không qua được Đổng Kiêu nhưng bình thường người ngoài nghề căn bản
không có khả năng địch lại thì làm sao mà ở khoảng cách xa như vậy có
thể nhìn thấy động tác trộm của cô, vậy mà tối này lại bị gã này phát
hiện! Làm sao gã phát hiện được chứ?!
Jason như đã nhìn thấy suy nghĩ của cô, nhếch môi lên, lại nói một câu khiến cho Triển Du tức đến nôn ra máu: “Giật mình như vậy, xem ra tôi đã đoán đúng.”
Trước đó vốn ngã không hoài nghi Triển
Du, về sau trong thư phòng nhận được điện thoại của tướng quân Charles,
nói hai ngày nay bọn họ phát hiện ra tổ chức Hắc Hổ đã từng xuất hiện ở
Cartagena, bảo gã hãy chú ý an toàn. Gã nhớ tới biểu hiện khác thường
của Triển Du ở làng du lịch, trong nháy mắt như đã cảm giác được Triển
Du có gì đó giấu diếm. Vì vậy vừa rồi cố ý thử cô, không ngờ thật sự đã
cho gã một ngạc nhiên lớn.
Gã nhìn cô, khóe miệng chậm rãi kéo ra một nụ cười: “Không chịu nghe lời như vậy, không trừng phạt em một chút xem ra vĩnh viễn em cũng sẽ không chịu ghi nhớ.”
“Mày đi chết đi!” Nghe giọng điệu gã nói, làm cho Triển Du có ảo giác hình như thật ra gã không hề lo
lắng hay tức giận về việc tìm viện binh lần này của cô, gã chỉ đang mượn cơ hội bới móc, kiếm cớ với cô mà thôi, chẳng lẽ lại còn có cái bẫy nào khác sao?!
Triển Du bị gã bắt lấy ngực trái trong nháy mắt đột nhiên cứng đờ, tóc gáy toàn thân lập tức dựng lên: “Con mẹ nó tao muốn giết mày!”
Người ta nói cầm thú còn có chút lương tâm, gã này không có chút nào, quả thật là không bằng cầm thú!
Rõ ràng biết cô đang có mang mà vẫn còm muốn…
“Xuỵt, chớ khẩn trương, tôi nói rồi,
chỉ cần em nghe lời một chút thì tôi sẽ cho em giữ lại nó, thả lỏng một
chút, chỉ dùng chân mà thôi…”
Gã đàn ông này đang nhỏ nhẹ trấn an bên
tai cô, lúc nói chuyện phả ra hơi thở nóng rực ra vùng tai mẫn cảm của
Triển Du, da đầu Triển Du tê rần, trong lòng hận đến nhỏ máu, nhưng lại
bị gã bắt được “chỗ hiểm” trí mạng nhất, cho dù cô có năng lực thì giờ
phút này cũng chỉ có thể như miếng thịt nằm trên thớt, mặc cho gã xâm
phạm.
Bóng đèn tường khắc hoa màu xanh nước biển chiếu sáng cả căn phòng kiều diễm.
Triển Du nhắm nghiền hai mắt, hàng mi
rậm khẽ run run, khóe mặt tựa hồ như đang chậm rãi chảy xuống một hàng
lệ khiến cho khóe mắt trông có vẻ ướt át, xinh đẹp làm cho người ta phải chói mắt, Jason thấy thế dục niệm trong lòng cũng lan tràn, chỉ cảm
thấy thú tính đè nén đã lâu trong cơ thể bất luận thế nào cũng không tìm thấy chỗ giải