
iển, gia đình cũng hạnh phúc, đây không phải là ví dụ tốt nhất sao." Diêm Kiến Phong cũng ra sức thuyết phục.
"Vậy ông cũng cần hỏi ý kiến của bọn nhỏ như thế nào, nói không chừng Tập Phi không muốn, hay là nó đã có đối tượng vừa ý khác thì sao?"
Xem kết cục cứ quyết định như vậy, Chung Di nhìn vẻ mặt ngây ngơ của con gái, trong lòng càng thêm không nỡ.
Bà thật sự muốn con gái ở bên cạnh bà thêm nhiều năm a.
"Xin hỏi......... Ba mẹ có thể nói cho con biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ba mẹ đang thảo luận chuyện gì vậy?" Phán Phán nghe không hiểu, đành phải mở miệng hỏi.
Ngụy Cận không khỏi cười tươi, nói với Phán Phán đang ngồi đối diện bà: " Mẹ nuôi nói này Phán Phán, con nhớ trả lời thật lòng, con thấy Tập Phi đối với con có tốt không? Con có thích nó không?"
"Anh Tập Phi?" Như thế nào lại nhắc đến anh trai.
"Đúng vậy a." Ngụy Cận gật đầu.
"A.........." Phán Phán nghe thấy câu hỏi của mẹ nuôi, lo lắng không biết trả lời như thế nào. "Con thực sự thích anh Tập Phi, anh ấy đối với Phán Phán rất tốt!"
"Đã như vậy! Vậy Phán Phán, bây giờ mẹ nuôi hỏi con một chuyện rất nghiêm túc."
Nói xong, Ngụy Cận ngẩng đầu, nhìn ba người khác đang ngồi bên cạnh, không thấy người phản đối, liền tiếp tục nói: "Mẹ nuôi hỏi con, con---------- có đồng ý hay không lấy Tập Phi, trở thành vợ của nó?"
Bên trong phòng khách đột nhiên rất im lặng, nếu có cây kim rơi xuống thì chắc chắn sẽ nghe thấy được, bốn người lớn trong nhà đều nín thở nhìn chằm chằm vào Phán Phán, chờ đợi cậu trả lời của cô.
"................." Nghe xong, Phán Phán ngồi ngây người.
2 phút trôi qua, cuối cùng cô cũng có phản ứng----------
"Ha............haha.........ha.........".
Một tiếng cười to bất thình lình làm mất đi sự yên tĩnh trong phòng khách, Phán Phán giống như nghe được chuyện cười thú vị, nhịn không được gập cả người, ôm bụng lớn tiếng cười không ngừng.
"Phán Phán?" Chung Di sốt ruột gọi con gái.
"Hix.........Rất xin lỗi..........con con..........con cảm thấy con đã lớn như thế này, nghe qua..........truyện cười hay nhất từ trước tới giờ.......". Cố nén cười, Phán Phán khó khăn nói ra một câu này.
"Phán Phán, con đang cảm thấy là mẹ nuôi đang nói đùa với con sao?”. Ngụy Cận bất đắc dĩ thở dài.....Đứa nhỏ này....Chẳng lẻ không nhìn ra là bà đang hỏi thật lòng sao?
"A?"
Cuối cùng Phán Phán cũng phát hiện ra là năm người ngoại trừ cô cười không ngừng ra thì bốn người lớn trong nhà đều mang bộ dáng vô cùng nghiêm túc.
"Mọi người là đang nói thật sao?". Tười cười dần dần biến mất trên mặt của Phán Phán.
Chỉ thấy bốn người gật đầu vô cùng ăn ý.
"Không phải là nói giỡn!" Cô có chút không chắc chắn hỏi lại.
Bốn người lại đồng thời lắc đầu.
"A..............a..........nói giỡn cái gì vậy?" Cô kinh hãi nhảy dựng lên.
"Phán Phán, không cần kinh ngạc như vậy?". Ngụy Cận lấy tay giữ chặc lấy tay của Phán Phán.
Phán Phán nhăn mày hỏi : "Anh Tập Phi......Anh ấy là anh trai...........".
"Con cùng nó không có quan hệ huyết thống, không phải là anh em ruột." Ngụy Cận nhẹ giọng nhắc nhở, sợ làm cô sợ hãi.
"Con........Vẫn còn là sinh viên."
"Mẹ ruột và mẹ nuôi của con lúc còn đang học đại học thì đã lấy ba con và ba nuôi." Diêm Nghị Sinh trả lời cô.
"Ách..........Ách......Con mới 19 tuổi, còn trẻ tuổi...............đang là thời kì vui đùa.........". Phán Phán vò đầu lại thành một khối-----aizzz, cô không nghĩ ra được đáp án tốt a.
"Khi kết hôn, Tập Phi cũng có thể mang con đi chơi, con muốn đi đâu cũng được. Con xem, sau này còn có một tài xe riêng vô cùng tốt nữa sao?" Ngụy Cận bình tĩnh nói.
"A, nhưng là............nhưng là..............". Phán Phán nửa câu đều không nói được, cô nôn nóng đứng dậy, nhịn không được đi qua đi lại.
"Phán Phán.........". Chung Di nhìn con gái của mình tay chân luống cuống, không đành lòng đi đến trước mặt cô.
"Mẹ.................." Phán Phán nhìn vào mắt mẹ cô.
"Nghe mẹ nói, con không phải thực sự thích có Tập Phi làm bạn sao? Tập Phi ở cùng con, con không phải cảm thấy rất an toàn sao?".
Chung Di đem những lời mà Phán Phán nói với bà nói lại với cô, nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp: "Kỳ thật, lúc con và Tập Phi còn nhỏ, chúng ta đã hi vọng các con có thể trở thành vợ chồng. Cho nên, mới có thể đem con từ nhỏ đã giao cho Tập Phi chăm sóc."
"Nhưng là, con............". Kết hôn cùng Tập Phi, đây là chuyện mà Phán Phán chưa bao giờ nghĩ tới.
"Mẹ cũng là không muốn, con còn nhỏ như vậy, mẹ hi vọng con có thể ở bên mẹ lâu hơn một chút, tiếp tục làm con gái nhỏ của mẹ."
Chung Di lấy tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của Phán Phán, trên môi nở một nụ cười hiền hậu.
"Nhưng mà, nếu đem con giao cho Tập Phi, mẹ và ba con sẽ rất yên tâm, hơn nữa chính là con chỉ chuyển sang cách vách, muốn gặp con thì rất tiện lợi."
"Vậy..................Anh Tập Phi đáp ứng sao?" Trong đầu Phán Phán hiện lên khuôn mặt tuấn mĩ của Tập Phi, hai má liền đỏ ửng.
Vừa nghĩ tới sau này cô sẽ là vợ của anh, trong lòng đột nhiên dâng lên một loại cảm giác xa lạ, nhưng cảm giác này lại không hề chán ghét, ngược lại thấy ấm áp, vu