XtGem Forum catalog
Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền

Bà Xã Keo Kiệt Đến Đòi Tiền

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322764

Bình chọn: 8.5.00/10/276 lượt.

chút cũng không dám.

Đúng là một loại gạo dưỡng trăm loại người*.

*Mỗi người có ý nghĩ khác nhau.

Thật vất vả hoàn thành bản phân tích, lại bỏ ra mười phút kiểm tra có sai

xót gì không, Hà An Ân nhìn đồng hồ trên cổ tay,vốn đã hơn chín giờ tối, nhưng cô lại không cảm thấy đói, có thể là vội quá mức, đến cả đói cũng không có cảm giác nữa.

Di chuyển con chuột nhấn vào nút in, máy

in xẹt xẹt đem văn kiện in ra, cô đem văn kiện sửa sang lại cầm đi, cô

cầm cặp công văn đến trước cửa văn phòng Đỗ Khang,lễ phép gõ gõ cửa.

"Đỗ quản lý."

Vốn Đỗ Khang đang chuyên tâm xem văn bản bổng ngẩng đầu lên,

trên mặt hiện vẻ kinh ngạc, tựa như kinh ngạc lúc này sao cô còn ở

công ty, "Vào đi."

Hà An Ân tiến vào đem bản phân tích đặt ở trên bàn anh, "Đỗ quản lý, đây là bản phân tích anh muốn tôi làm."

" Bản phân tích?"

"Đúng vậy, là xế chiều hôm nay năm giờ 50 phút anh nói muốn xem bản phân tích ." Cô nhắc nhở, chữ "Năm giờ 50 phút" càng ấn mạnh thêm,lúc đó trong

đáy lòng cô nghiến răng nghiến lợi bắt đầu mắng, còn cố làm ra vẻ chán

ghét.

"Tôi cũng không có nói muốn hôm nay cô đưa cho tôi." Đỗ Khang trầm mặc, nhàn nhạt mở miệng.

Hà An Ân cảm thấy tươi cười trên mặt mình cứng lại, là, đúng là Đỗ Khang

không có nói muốn cô lập tức đưa cho anh, nhưng anh không có cho cô một

kỳ hạn, hơn nữa thời điểm phân phó cô làm bản phân tích, giọng nói giống như muốn coi bây giờ, tận đáy lòng cô rít gào nhưng một chữ cũng không

dám nói ra,ai bảo tên qủy đáng ghét trước mặt này lại là cấp trên của

cô.

"Kia cũng không quan hệ, dù sao tôi cũng đã đem bản phân tích làm xong, Đỗ quản lý có thể sớm xem một chút." Trải qua ba năm thử

thách tàn nhẫn, tuy nhiên trình độ Hà An Ân so ra còn kém hơn người lọc

lõi* này, nhưng cô tự hỏi cũng không kém, ít nhất sẽ không trắng trợn đi chống đối cấp trên, cho nên chỉ có thể đánh rớt răng nanh cùng máu

nuốt, tiếp tục cười nói.

* Châm biếm người có nhiều kinh nghiệm nhưng láu lỉnh

“Hôm nay tôi sẽ không coi." Nhưng cô không nghĩ tới, Đỗ Khang lại nhàn nhạt khiến cho cô tức chết mà.

Này không phải là khi dễ người sao? Hà An Ân cảm thấy nội tâm máu tươi đã

chảy dọc, Đỗ Khang quả nhiên không thích cô, thậm chí còn chán ghét cô.

"Nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước đây." Cô đối với anh rít gào ở

phía trước, Hà An Ân quyết định vì bản thân quyết định, đấu không lại

nên đi không phải à?

"Chờ một chút." Giọng Đỗ Khang trầm thấp từ từ vang lên, chặn ngay bước đầu cô.

"Còn có chuyện gì sao?" Đã chín giờ rưỡi đêm sắp mười giờ rồi, còn muốn cô làm chuyện gì nữa?

Hà An Ân cảm thấy bản thân xui xẻo muốn chết, đấu không lại,đến cả quyền

lợi cũng không có, thế giới này còn có Thiên Lý sao? Thế giới này còn có chính nghĩa sao?

"Chờ tôi mười phút."

Mười phút, chờ mười phút làm gì? Trong mắt Hà An Ân tràn ngập dấu chấm hỏi nhìn về phía anh.

"Tôi cũng muốn về, thuận tiện đưa cô luôn."

Hà An Ân dừng một chút,một phen đấu tranh sau vẫn từ chối nói:"Không cần

đâu, Đỗ quản lý, công ty rất gần trạm xe điện ngầm tôi có thể đi bằng đó là được rồi."

Kỳ thực nếu đổi lại là Hà An Ân ngày thường, có

thể có xe chở miễn phí cô nhất định sẽ không cần nghĩ ngợi gật đầu liền, nhưng đối phương lại là một người cực đáng ghét, mà hôm nay cô thừa

nhận mình rất đang tức giận, cô chỉ sợ ở trên xe lại bị Đỗ Khang chọc

tức, sẽ hoàn toàn bùng nổ, hóa thân lệ quỷ* bóp chết Đỗ Khang.

*Biến thành qủy

"Thật sự không cần sao?" Giọng Đỗ Khang cũng bình thường,giống như là "Tôi cũng chỉ là hỏi một chút, cô đừng tưởng thật".

"Ừ, cảm ơn." Gần như nghiến răng nghiến lợi nói cảm ơn, cô xoay người rời

đi văn phòng, trở lại tắt máy tính, lấy giỏ xách, sau đó bằng tốc độ

nhanh nhất vọt vào thang máy, bộ dáng kia thật giống như có quái vật

đáng sợ đang đuổi bắt cô ở phía sau vậy.

Thấy Hà An Ân rời đi văn phòng Đỗ Khang cũng đi ra sau, vừa khéo nhìn thấy cô bộ dáng cuống quít chạy trốn.

Anh tựa vào khung cửa, nói thật,ở trước mặt mọi người anh phê bình cô rất

kín đáo, thử hỏi có người nào bị mọi người đặt biệt hiệu"Có nợ không

trả" bốn chữ to màu đỏ này, mà sắc mặt không đổi sắc không? Nhất là năm

đó anh chẳng phải cố ý thiếu nợ cô.

Năm đó ông ngoại đột nhiên

trúng gió,anh cùng gia đình vội vàng đặt máy bay trở lại Mĩ, vốn anh

không biết cha mẹ sáng sớm liền quyết định bắt anh chuyển qua Mĩ học,

cho nên anh rất nhanh liền đi, bọn họ ở sau lưng sẽ thay anh tiến hành

thủ tục thôi học.

Vừa mới bắt đầu anh cũng tâm tâm niệm niệm,

muốn đem hai trăm khối kia nhờ người ta trả lại cho tiểu học muội tốt

bụng kia, nhưng tiếc rằng vừa mới chuyển đến Mĩ, anh một lần nữa cần

thích ứng hết thảy, lại không cẩn thận đem chuyện hai trăm khối quên

mất, thẳng đến ngày nào đó, tiểu học muội năm đó biến thành cấp dưới

như hôm nay, cô đột nhiên nhào tới muốn anh trả tiền, anh mới nhớ lại

mình vẫn còn có một món nợ chưa trả.

Kỳ thực anh cũng rất kinh

ngạc, chỉ hai trăm đồng tiền mà có thể khiến một người nhớ mãi không

quên? Hơn nữa cô đã lấy được, hai trăm khối tuyệt đối không phải là số

lớn gì, bất quá cô cùng với m