
này mà thôi, thay vì như vậy còn chẳng bằng sớm để cho nó được
quay trở lại đầu thai nơi khác.
Nói thật, lúc bắt đầu, Từ Lan
chưa từng có ý nghĩ muốn sinh hạ đứa bé này, trong lòng cô có oán, có
hận với thằng nhóc cứng đầu, giờ lại bảo cô phải vui mừng nghênh đón một sinh mệnh mới tới, cô không làm được. Trong một nháy mắt, cô đã nghĩ
tới sẽ làm giải phẫu. Nhưng đến khi nghe được từ trong miệng thầy thuốc
những lời đề nghị như thế, cô liền trầm mặc. Cô thật không thể nói ra
miệng chữ “được”. Những kỉ niệm về tình yêu của cô với thằng nhóc cứng
đầu, những việc tốt mà thằng nhóc cứng đầu làm cho cô lập tức ngập tràn
tâm trí cô. Cô không đành lòng tự tay giết chết đứa bé này.
“Bác
sĩ, mong ngài để cho tôi có chút thời gian suy nghĩ.” Sau khi trầm mặc
một hồi, Từ Lan vẫn không có biện pháp quyết định dứt khoát nhưng bọn họ cũng không thể cứ ngồi mãi ở trong bệnh viện như vậy được. Cô bây giờ
chỉ muốn về nhà, vùi đầu vào trong chăn, ngủ một giấc đến trời đất u ám, quyết định gì cũng không muốn nghĩ đến nữa.
Chiêu Đệ liếc mắt nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Từ Lan. Cô và Hạ Cầm nhìn nhau, thôi thì vẫn là đi về rồi tính.
Trên đường về nhà, bên trong xe yên tĩnh dị thường, không có một ai mở miệng nói chuyện. Chiêu Đệ và Hạ Cầm căn bản cũng không biết đầu đuôi sự
tình, ý kiến gì cũng không thể phát biểu được. Mà Tiểu Trí thì sao? Anh
cúi đầu, vẻ mặt thành thật nhìn về phía ngón tay.
Chiêu Đệ biết
Tiểu Trí không vui. Mỗi lần anh không vui đều sẽ mím môi lại thật chặt
như vậy. Cô biết Tiểu Trí hi vọng Từ Lan sẽ sinh hạ đứa nhỏ này, nhưng
lại cảm thấy không thể dùng tư tưởng của mình để ép buộc Từ Lan, cho nên giờ phút này, trong lòng anh hẳn là rối rắm vô cùng.
Chiêu Đệ
vươn tay, nhẹ nhàng kéo tay Tiểu Trí, dùng hai tay mình bọc lại tay phải của Tiểu Trí. Sau khi Tiểu Trí ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, cô liền
cười với anh, sau đó hơi lắc đầu một chút.
Tiểu Trí nhìn động tác và vẻ mặt của Chiêu Đệ thì hiểu được Chiêu Đệ đang bảo anh phải kiềm
chế ý nghĩ ở trong lòng, muốn anh tôn trọng quyết định của Từ Lan. Nhưng anh vẫn có chút không vui. Bảo bảo là vô tội. Bất bể là dưới tình huống như thế nào mang thai bảo bảo, người lớn đều có trách nhiệm phải bảo vệ nó thật tốt, yêu thương nó. Cũng không phải do nó tự nguyện đi đến thế
giới này mà là do người lớn làm chuyện yêu đương nên bảo bảo mới có thể
tới đó chứ. Vậy nên mỗi một người lớn đều cần phải có trách nhiệm với
bảo bảo. Về đến nhà rồi, Từ
Lan chỉ nói với Hạ Cầm rằng mình mệt chết đi được, muốn lên tầng nghỉ
ngơi một lát thì liền trực tiếp đi về phía cầu thang lên tầng. Hạ Cầm
biết bây giờ không phải là thời điểm để hỏi con bé có muốn lưu lại đứa
nhỏ hay không. Hiện tại trong lòng Từ Lan khẳng định cũng đang rất loạn, hỏi rồi con bé cũng không thể đưa ra một quyết định chắc chắn, còn
chẳng bằng cứ để cho con bé đi nghỉ ngơi trước một lát. Nhưng bây giờ
biết con bé mang thai, bất kể là con bé quyết định như thế nào thì thân
thể của nó vẫn là quan trọng nhất. Vì vậy bà liền vội vàng chạy đến
phòng bếp, đun nóng lại chút cháo trắng buổi sáng, chỉ cho vào chút gia
vị rồi bưng lên tầng, gọi Từ Lan dậy ăn rồi mới ngủ.
Bên kia Hạ
Cầm đang vội vàng chăm sóc cho Từ Lan ăn cơm thì bên này Tiểu Trí đã yên lặng trở lại phòng đàn. Anh ngồi ngơ ngác trước đàn dương cầm, không hề giống với quá khứ cứ vừa ngồi lên ghế thì sẽ có một tiếng đàn đẹp đẽ
chảy ra.
Chiêu Đệ thấy bộ dạng này của Tiểu Trí thì biết anh bây
giờ còn chưa thông suốt được. Cô cũng không muốn khuyên nhiều, chỉ an
tĩnh ngồi bên cạnh anh, giơ một ngón tay ra ngẫu nhiên vuốt nhẹ lên mấy
phím đàn.
Qua một lúc lâu, Tiểu Trí mới phá vỡ sự yên tĩnh của căn phòng này.
“Chiêu Đệ, Tiểu Trí suy nghĩ thật lâu, vẫn cảm thấy bảo bảo của cô nàng lười là vô tội. Cô ấy nên sinh ra mới phải.”
“Nhưng mà, nếu như Từ Lan và ba của bảo bảo đã không còn tình cảm, sẽ không
thể ở cùng nhau thì bảo bảo sinh ra sẽ không thể có một gia đình hoàn
chỉnh được. Về sau bảo bảo trưởng thành, người khác sẽ cười nhạo nó là
một đứa trẻ không có ba. Tiểu Trí có nghĩ tới chưa? Đến lúc đó đứa nhỏ
sẽ chịu tổn thương đến thế nào?”
Tiểu Trí nghe được lời của Chiêu Đệ nói thì liền cúi đầu, học động tác vừa rồi của Chiêu Đệ, nhấn lung
tung vài cái trên mấy phím đàn, sau đó mới chậm rãi mở miệng lần nữa.
“Tiểu Trí biết, Tiểu Trí khi còn bé bị những người bạn nhỏ khác mắng là ngu
ngốc cũng đã rất khó chịu, cũng đã từng nghĩ nếu như Tiểu Trí không được sinh ra thì tốt rồi. Nhưng mà hiện tại Tiểu Trí không nghĩ như vậy. Coi như khi còn bé không hiểu chuyện sẽ cảm thấy rất vất vả, rất khổ sở
nhưng ai có thể nói rằng sau khi trưởng thành mình sẽ gặp phải điều gì.
Có lẽ bảo bảo cũng sẽ giống như Tiểu Trí vậy, gặp được một người vợ rất
tốt, rất tốt, bảo bảo sẽ rất thương vợ của nó, vợ của nó cũng sẽ rất
thích nó, bọn họ cũng sẽ giống như Tiểu Trí và Chiêu Đệ vậy, sống thật
hạnh phúc.”
Tiểu Trí ngẩng đầu nhìn chằm chằm Chiêu Đệ, đôi mắt
trong suốt không chút tạp chất: “Nhưng nếu như hiện tại cô nàng lười