
nhỏ, dù cô ấy bây giờ vẫn chưa quyết định
được sẽ giữ lại đứa bé hay không thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ lấy
sinh mạng của đứa nhỏ ra để đùa.
Sau khi ăn cơm xong, Chiêu Đệ ở
trong bếp dọn dẹp bát đũa, Tiểu Trí vốn định giúp một tay nhưng Chiêu Đệ lại nhìn về phía phòng khách chép miệng, ý bảo rằng ở đây cô có thể tự
mình làm được, anh nên đi sang đó để nói chuyện với Từ Lan thì hơn.
Tiểu Trí quay đầu nhìn Chiêu Đệ một chút lại nhìn Từ Lan một chút, cuối cùng cũng cảm thấy đi ra với Từ Lan thì tốt hơn. Nghĩ đến đó, anh mới cất
bước, đi về phía phòng khách, đén bên cạnh Từ Lan. Anh không nói chuyện
gì cả, chỉ ngồi lẳng lặng ở đó, cúi đầu ra vẻ chuyên tâm nghịch ngón
tay.
“Tiểu Trí, anh cảm thấy em nên sinh đứa bé này ra không khi
mà đứa bé này vừa sinh ra đã không có ba, không có một mái nhà hoàn
chỉnh?” Do dự liên tục, Từ Lan vẫn phải cất lời nói lên tình thế khó xử
của mình. Chỉ là cô cũng không nhìn về phía Tiểu Trí mà chỉ cúi đầu
xuống, giống như câu hỏi vừa rồi vốn không phải là do cô hỏi vậy.
“Ừ, muốn sinh. Bảo bảo còn có mẹ nó, ông ngoại bà ngoại, ông cậu, bà cậu và cậu họ nó thương nó.” Tiểu Trí tìm kiếm tất cả những người có thể nghĩ
tới ở trong đầu để liệt kê ra, nghĩ được ai thì nói ra người đó, vậy mà
một hơi liền có cả mười mấy người.
“Nhưng… Tiểu Trí, em còn đang
đi học, em còn chưa kết hôn. Em chia tay với ba của bảo bảo rồi. Nếu như ba mẹ em biết em đang mang thai, bọn họ sẽ đánh chết em mất, làm sao
còn có thể yêu thương đứa bé này được. Em sinh đứa bé này ra, đối với nó sẽ chẳng có gì là tốt đẹp hết.”
“Cô nàng lười làm sao biết bảo bảo nghĩ thế nào, làm sao biết cô dượng sẽ không yêu bảo bảo chứ?”
Tiểu Trí nghe xong lời Từ Lan nói thì gần như không hề do dự gì mà hỏi ra vấn đề này.
Từ Lan bị Tiểu Trí hỏi như vậy thì chợt khựng lại, không biết phải trả lời ra sao. Cô không phải là bảo bảo, cũng không phải là ba mẹ, làm sao cô
có thể biết được bọn họ nghĩ gì chứ. Nhưng… nhưng nếu thật sự sinh đứa
bé này ra, cô thật không biết về sau sẽ phải đối mặt với những chuyện
gì? Bất kể là phải đối mặt với những điều gì thì đều sẽ rất khổ cực phải không?
Khi ý nghĩ này chui vào trong đầu của Từ Lan thì cô chợt
giật mình, ngẩn ngơ. Thì ra là, cô không phải sợ sẽ làm khổ đứa nhỏ,
không phải sợ sẽ làm cha mẹ đau lòng mà cô đang sợ điều này. Cô sợ sau
này đường đời của mình sẽ khó đi. Điều cô thực sự đang lo lắng chính là
bản thân mình. Tất cả những băn khoăn và sợ hãi của cô bây giờ chỉ là
bởi vì bản thân cô nhát gan, hèn yếu, không dám gánh vác trách nhiệm mà
thôi.
“Tiểu Trí, anh có cảm thấy em rất vô dụng không? Có phải
rất không có trách nhiệm không?” Từ Lan vùi mặt mình thật sâu vào giữa
hai lòng bàn tay, thấp giọng hỏi Tiểu Trí.
Tiểu Trí liếc mắt nhìn về phía phòng bếp, sau khi thấy Chiêu Đệ còn đang buồn bực rửa chén,
không hề để ý đến chuyện ở bên này thì mới hơi do dự. Anh nghĩ một chút, có phải bản thân nói những lời này ra thì sẽ phá vỡ lời hứa với Chiêu
Đệ hay không. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh mới cảm thấy hẳn là nó sẽ
không phạm phải lời hứa thì mới lên tiếng trả lời câu hỏi của Từ Lan:
“Bảo bảo đến được với thế giới này là nhờ có cô nàng lười. Là vì cô nàng lười làm chuyện yêu đương nên mới đưa bảo bảo đến với thế giới này. Bản thân cô nàng lười không vui mừng thì cũng coi như thôi đi. Nhưng cô
nàng lười là mẹ của bảo bảo. Mẹ thì đều rất kiên cường, rất dũng cảm.”
Lời của Tiểu Trí tuy đơn giản nhưng lại nói lên được chuyện mà Từ Lan vẫn
bỏ sót. Đó chính là nguyên nhân vì sao có bảo bảo, cô có trách nhiệm như thế nào đối với bảo bảo. Từ khi biết được sự tồn tại của đứa bé này đến giờ, cô vẫn đang suy nghĩ đến quyền lợi của mình, quyền lợi được quyết
định chuyện giữ hay không giữ lại đứa bé này. Nhưng còn trách nhiệm của
cô thì sao? Tiểu Trí nói rất đúng, bảo bảo bởi vì cô và người kia đã xảy ra quan hệ nên mới có thể đi đến thế giới này. Từ thời khắc mà đứa nhro xuất hiện thì cô đã phải có trách nhiệm đối với đứa bé này. Bất kể
tương lai phải đối mặt với cái gì, cô cũng là mẹ của đứa nhỏ, cô phải
kiên cường, dũng cảm.
Trần Chung trước giờ cơm tối đã vội vã chạy về. Vốn lần này ông còn phải thị sát thêm 2-3 ngày nữa nhưng buổi trưa
hôm nay gọi điện thoại cho bà Hạ Cầm hỏi về tình hình ở trong nhà mới
biết được Từ Lan xảy ra chuyện như vậy. Từ Lan dù sao cũng là đứa cháu
gái ngoại duy nhất của ông, ông vẫn luôn yêu thương như chính con gái
ruột thịt của mình. Vậy nên ý định tiếp tục công việc gì đó cũng bỏ hết, chỉ vội vàng dặn dò cấp dưới đi theo thay thế ông tiếp tục đi khảo sát, có chuyện gì cứ tùy thời liên lạc với ông thì liền vội vã chạy về nhà.
Vừa vào đến cửa nhà, ông đã nghe được tiếng cười tràn ngập căn phòng., cùng với tình huống trong cuộc nói chuyện điện thoại buổi trưa nay của bà Hạ Cầm hoàn toàn khác biệt. Mặt ông ngớ ra, không hiểu gì, đi vào trong
phòng khách. Từ Lan thấy ông đầu tiên, lập tức đứng lên, hai ba bước đã
vọt vào trong ngực ông, vừa ôm ông vừa mè nheo la hét bên tai: “Cậu ơi,
bé Lan nhớ cậu muốn chết.”
Trầ