Old school Easter eggs.
Bà Xã Ngoan Nào

Bà Xã Ngoan Nào

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326224

Bình chọn: 10.00/10/622 lượt.

g nhau ăn cơm." .

"Tô Thiển,. . . . . . . . . . ." .

Một đống các cô gái, giống như ruồi líu nhíu, Tô Thiển có cảm giác muốn bỏ chạy.

Cô không có phúc khí hưởng thụ đãi ngộ này.

Những bạn học nữ này, trước kia đều ở sau lưng cô cùng Nhiễm Mạn chỉ

chỏ, cái gì mà lấy người giàu rồi, làm vợ hai người ta rồi, còn cần gì

nữa.

Nhìn hôm nay tình thế biến hóa, nhanh hơn một cái chớp mắt, thật đúng là không thích ứng kịp.

Ngũ quan vẫn mỉm cười, nhưng bộ mặt đã sớm cứng ngắc, cô thật muốn học

bộ dáng của Nhiễm Mạn, không chịu được liền đứng lên hét lớn một tiếng,

sau đó xoay người rời đi.

Đáng tiếc, cô vẫn không có được sự dũng cảm ấy, hoặc là, sẽ không làm được việc ấy.

Trên bàn ăn, Tô Thiển nhìn chằm chằm vào bàn đang bày thức ăn, cằm nửa ngày cũng không khép lại.

Cô không biết phòng ăn của trường học có phải hay không làm thịt một con trâu, làm cho cô cả một bàn đầy đồ ăn, toàn thức ăn mặn, mới nhìn thôi

đã có cảm giác muốn ói.

"Thiếu phu nhân, đây là ở trên cố ý phân phó, trước đây không biết thân phận của cô, thật sự là quá sơ suất rồi." .

Chủ nhiệm khúm núm đứng ở bên cạnh cô, gương mặt hiền lành.

Tô Thiển vừa ghét vừa buồn cười, cô gái này bình thường nhìn thấy cô

liền vẻ mặt khinh thường cùng khinh bỉ, giống như cô thiếu cô ta tám

trăm vạn, hiện tại ngược lại ngoan hiền.

"Chủ nhiệm, tôi không thích cô làm như vậy , về sau cũng đừng làm nữa." .

"Thiếu phu nhân. . . ." .

"Đừng, ở trường học, tôi chỉ là một học sinh bình thường, cô đừng như

vậy, thật, tôi sẽ không được tự nhiên, một bàn món ăn này, phân cho các

bạn học đi, tôi vô cùng cảm kích." .

Tô Thiển nhức đầu dùng tay đỡ lấy trán, bình tĩnh đi tới lấy thức

ăn.Giáo sư chủ nhiệm thái độ có vẻ có chút rối rắm, rút lui cũng không

được, không rút lui cũng không được.

Cơ hồ là trong khoảnh khắc đó, cả phòng ăn đều quay ra nhìn, mọi người dùng một ánh mắt quái dị quan sát cô.

Tô Thiển muốn phát điên, nhanh chóng ăn vài miếng cơm đã buông đũa xuống.

Cô hiện tại hình như đã thành động vật cực phẩm rồi, bị mọi người quan

sát.Thật có cảm giác muốn bỏ chạy mà, so với lúc bị An Thần lăn qua lộn

lại còn mãnh liệt hơn.

"Bã xã, hôm nay ở trong trường học có ngoan hay không?" .

Buổi tối, hai người ôm nhau kề tai nói nhỏ.

Vừa nhắc tới việc này, Tô Thiển chân mày liền hung hăng vặn lại với

nhau, đưa ra ngón trỏ thon dài đâm rồi lại đâm trán của anh: "Về sau

không ăn cơm ở phòng ăn nữa." An Thần nhếch mày thật cao, cho là phòng ăn thức ăn quá kém, người phụ nữ này, ban đầu chẳng phải muốn ăn cơm ở phòng ăn sao.

"Anh đưa hai đầu bếp cao cấp cho em, em muốn ăn cái gì liền nói cho bọn họ biết, có được hay không?" .

Ôm eo của cô, An Thần ôn hòa nói.

Tô Thiển liền vội vàng lắc đầu: "em ở bên ngoài ăn là tốt rồi, giống như trong vườn thú thôi mà, không muốn chịu nhiều sự chú ý." .

Suy nghĩ một chút thì thấy hôm nay thật rất phô trương, Tô Thiển liền

nhức đầu, nếu là lại có thêm hai đại đầu bếp , cô cũng không cần sống

nữa.

Đã sớm chuẩn bị tâm lý, một khi thân phận của cô đã công khai, thì giống như trường học sẽ vỡ ra, nhưng vẫn là không nghĩ uy lực lại lớn như

vậy.

"Vậy thì đi ăn với anh, anh mỗi ngày tới trường học đón em, dù sao anh không thấy em cũng sẽ ăn không ngon.

An Thần cười xấu xa, áp sát vành tai của cô.

Tô Thiển vừa tránh né anh không ngừng phun khí nóng vừa tìm tư thế ngủ thoải mái nhất.

"Không được, em ở bên ngoài tùy tiện ăn một chút là được, ban đầu bảo

anh không cần công khai thì không cần công khai, anh lại không nghe,

chán ghét anh. . ." .

Cô muốn An chỉ là một người đàn ông bình thường không có gì đặc biệt,

hai người tương thân tương ái, sống bình thường qua ngày, không có nhiều sự chú ý, không có nhiều áp lực.

"Ghét đi, dù sao em chán ghét anh cũng không phải là ngày một ngày hai,

em là người phụ nữ của anh, anh chính là muốn cho toàn thế giới biết, cô gái nhỏ, có trông thấy không, trên người của em cũng đã bị tanh in dấu

quyền sở hữu, về sau nếu em muốn ăn vạ, không có cửa đâu." .

Anh bá đạo hướng cô tuyên bố quyền sở hữu, cả mắt đều là nụ cười hạnh

phúc, thuận thế đem cô giam cầm vào trong ngực, ôm chặt hơn.

"Chờ Nhiễm Mạn thân thể khá hơn chút, em liền có người đi cùng rồi, thật tốt." .

Cô đếm từng ngón tay, không quá mấy ngày là Nhiễm Mạn có thể trở lại trường rồi, áp lực của cô cũng có thể giảm xuống không ít.

"Nếu bà xã đã muốn vậy, anh cũng chỉ có thể ngày ngày ở cùng với em." .

Tô Thiển cười: "không phải anh rất sung sướng sao." .

Tô Thiển không có ở trường học dùng cơm, theo cách nói của cô, cô cũng nhẹ nhõm đi, người khác cũng nhẹ nhõm đi.

Người chung quanh cả ngày duy trì bộ dáng nịnh nọt, nhìn cô như thể phần tử không thể đắc tội, ngay cả Ban giám hiệu và các thầy cô giáo cũng

vậy.

Cái này gọi là tự gây nghiệt, không thể sống

Chiều hôm đó tan lớp sớm, Tô Thiển tùy tiện đi dạo siêu thị cùng của hàng quần áo, lại không ngờ gặp được Nguyệt Nguyệt.

Hai người ngồi ở quán cà phê..

Nguyệt Nguyệt lưu lại cho Tô Thiển ấn tượng cũng không tệ lắm, xinh đẹp, hào phóng, lại không điệu bộ,