
cho anh yêu
thích đến tận xương tủy, sau đó, một lần lại một lần ở bên tai cô dặn
dò: "Muốn ăn em, cho anh? A?" .
Nói xong, bàn tay đã không an phận chạy loạn ở trên người của cô, đầu
ngón tay anh khiến Tô Thiển sợ hãi kêu lên nhiều tiếng run rẩy: "An
Thần. . ." .
Sắc mặt của cô thẹn thùng liền đỏ đến tận cổ, cùng An Thần ở chung một
chỗ cũng có hưởng thụ cuộc sống, mỗi lần làm chuyện như vậy xong cô đều
hận không tìm được xem dưới đất có nứt ra cái khe nào không để cô chui
xuống , An Thần cố tình mỗi lần làm đều nói cô, giày vò cô đến chết đi
sống lại , mấy ngày sau thế nào cũng eo mỏi lưng đau.
Một tiếng rên yêu kiều nũng nịu vang lên, đem dục vọng của anh nâng
lên đến cực hạn cao nhất, bàn tay một đường tìm xuống phía dưới, dừng
lại ở trên bụi hoa tuyệt vời kia, đầu ngón tay, một vòng lại một vòng
lưu chuyển.
Tô Thiển cả người căng thẳng , thật sự không hy vọng An Thần hành hạ như thế cô.
Đôi mắt An Thần khẽ mở, ở trong đó, sắc mặt tràn đầy sự vui mừng: "Ngoan, để cho anh hảo hảo yêu em." .
Tô Thiển cắn môi dưới, sắc mặt kiều diễm ướt át khiến cô tăng thêm vài
phần quyến rũ, chính xác mà nói, Tô Thiển căn bản là đem một thân thanh
thuần cùng yêu mị, hai bộ dáng không liên quan đến nhau kết hợp lại một
cách hoàn mĩ, tạo thành bộ dáng yêu tinh mê người.
Cô giống như là đóa hoa anh túc có độc, hít một hơi nghiện thật sâu!
Cô giống như là đóa hoa anh túc có độc, hít một hơi liền nghiện thật sâu, làm anh muốn ngừng mà không thể ngừng được!
Tô Thiển đôi mắt mơ màng nhìn đến An Thần sắc mặt tràn đầy vui mừng, mi
mắt lập tức rũ xuống, cô luôn không dám ở tại nơi này, thời điểm này mà
nhìn anh.
An Thần khóe miệng nâng lên một nụ cười tà mị, eo nhấc lên một cái, đem mình hoàn toàn đi vào.
Nhưng vẫn không nhúc nhích, cứ như vậy khiến Tiểu Tô Thiển bao quanh
Tiểu An Thần, loại xúc cảm được ôm chặt làm An Thần thiếu chút nữa không kiềm chế được mà điên cuồng.
Tô Thiển hừ nhẹ, bụng dưới hoàn toàn bị lấp đầy, ngượng ngùng đem đầu
chuyển tới chuyển lui, lại bị An Thần giữ lấy, buộc cô nhìn thẳng hai
mắt của mình.
"Nói yêu anh, gọi tên anh. . ." . Lẩm bẩm hướng bên tai cô thổi lên,
không ngừng đầu độc cô: "Anh muốn nghe, bảo bối, gọi cho anh nghe." .
Tô Thiển giật giật khóe miệng, tay lại bị An Thần cố định ở trên đầu:
"Em không nói, anh không dám cam đoan em có thể hay không ở dưới người
của anh mà sống quá tối nay." .
Mang theo tia nhìn uy hiếp , An Thần tự tin cười đầy xấu xa.
Tô Thiển cả người hung hăng run lên: "An Thần, em yêu anh. . ." .
Một câu nói, khiến cho An Thần toàn thân hưng phấn, ra sức nhấn eo của
cô, một cái so với một cái nặng hơn, sâu hơn, dường như muốn đem cô nhập vào trong xương cốt: "Anh còn muốn nghe." .
"Em yêu anh, An Thần, em yêu anh!" .
Quả nhiên động tác của An Thần dịu dàng đi mấy phần, nâng cằm của cô
lên, một giây kế tiếp, cái miệng nhỏ nhắn của cô, được anh dùng môi
lưỡi chiếm đoạt, dịu dàng mà cường thế, triền miên mà kiên trì hôn,
răng môi nhộn nhạo.
An Thần hơi thở nóng bỏng, phun ở lỗ tai của cô, ngứa một chút: "Đừng có ngừng, nói tiếp." .
Tô Thiển cười khổ mấp máy miệng, người đàn ông này, thời thời khắc khắc
mà nói bất kể như thế nào cũng sẽ cưng chiều cô, duy chỉ có có một dạng
ngoại lệ, đó chính là – phòng. Chuyện!
"Em yêu anh!" .
. . . . . .
"Em yêu anh" .
! ! !
"Em yêu anh. . . . . ." .
Đối với Tô Thiển mà nói, ba chữ ngắn nhủi này, cô chỉ dùng để tránh khỏi bị anh cường thế chiếm đoạt, dùng để đối phó với anh, đúng là rất có
hiệu quả!
Cả đêm chiếm đoạt, chỉ có chiếm đoạt như vậy, An Thần mới có thể rõ ràng cảm thấy, Tô Thiển thật sự là của một mình anh .
Trời sáng rõ, Tô Thiển mới mê man mà ngủ, hạ thân vừa đau vừa nhức, cô
cảm thấy , mình sớm muộn gì sẽ có một ngày bị anh điên cuồng chiếm đoạt
đến xương cốt cũng không còn .
Nhưng An Thần không cho cô ngủ,anh kéo cô dậy ăn bữa sáng mới cho phép
cô tiếp tục ngủ, nhìn trên mặt cô ánh lên tia kiều mỵ, trong lòng anh
mới có cảm giác thỏa mãn.
------
Ám Dạ vì trải qua nhiều đấu đá mới có được thực lực như bây giờ, An Thần lười biếng vùi ở trên ghế, trong tay vuốt vuốt một cây roi ngựa đặc
chế, chỉ là cầm nhẹ nhàng như vậy, cũng làm cho sáu người quỳ trên mặt
đất nghĩ đến đã muốn hôn mê.
Trên người An Thần, có một loại khí chất đặc biệt cường hãn, tựa như bậc đế vương, lạnh lùng liếc nhìn, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy lạnh
sống lưng.
Thậm chí, có người đũng quần đã ướt, mùi khai gay mũi lan tràn ra, An
Thần trong mắt băng lãnh có nhiều thêm mấy phần khinh bỉ cùng giễu cợt.
Tay nhè nhẹ vừa nhấc, roi ngựa đã bị An Dịch cầm trong tay, chậm rãi
đứng dậy, dạo bước đến sau lưng sáu người, con mắt sắc bén, một mảnh Ám
Sắc!
"An chủ, cầu xin ngài tha chúng tôi đi, đều là chúng tôi có mắt như mù,
chúng tôi thật không biết đó là người phụ nữ của ngài, nếu biết, có cho
chúng tôi một vạn lá gan, chúng tôi cũng không dám động đến cô ấy, An
chủ, van cầu ngươi, nhà chúng tôi chỉ một mình tôi là con, ba tôi có
bệnh tim, nhất định không thể bị đả kích . . ." .
Một tê