
p có chút không
thông.
Cầm lấy túi xách của mình, xoay người ra khỏi cửa phòng, từ xa truyền tới một câu nói: "Giữa chúng ta trước hết cứ vậy đi!" .
An Thần trong nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, đứng ở trước của sổ sát đất, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng kiên quyết rời đi, trong ánh mắt,
đang nổi lên một trận mưa to gió lớn.
Tô Thiển ra khỏi trang viên, gọi được một chiếc xe taxi sau mới mệt mỏi
nhắm mắt, hồi tưởng lại khoảng thời gian cùng An Thần ở chung một chỗ
hơn một năm qua, tựa hồ như mấy tháng gần đây anh cùng cô chưa từng cãi
lộn qua, anh ngược lại ở khắp nơi cưng chiều cô, bất kể là ăn mặc ,
phương diện vật chất cũng chưa từng đối với mình hẹp hòi. Chính là tính
khí quá xấu, quá bá đạo.
Bạn học hâm mộ cô có thể lấy được một người chồng có tiền, có quyền, mà
lại là một thân soái ca, ở nơi này tấc đất tất vàng, giá cả đắt đỏ, An
Thần chính là một con rùa vàng chính hiệu. Edit: Tiểu mập mạp
Vào lúc này lại gặp phải Doãn Phỉ Phỉ đúng là một tình tiết cẩu huyết ở
ngoài đời thực mà, Tô Thiển nhất thời cảm thấy mình đúng là bị kịch.
"Quần áo của đàn ông? Theo tôi được biết, An Thần cũng không mặc đơn
giản như vậy ? ? ? Hơn nữa, size cũng không đúng, chậc chậc, thật không
biết cô làm vợ người ta như thế nào , cái gì cũng không biết." . Doãn
Phỉ Phỉ khinh miệt nhìn Tô Thiển.
Tô Thiển nhếch miệng mỉm cười, cũng không có đáp lời, vẫn như cũ đợi nhân viên phục vụ đóng gói trả tiền.
"Tô Thiển cô thật là có bản lĩnh, từ trên tay người khác cướp đi người
đàn ông của người ta nhưng vẫn có thể bình tĩnh, thong dong." . Doãn Phỉ Phỉ bị Tô Thiển phớt lờ, chợt cảm thấy trên mặt lúng túng, không khỏi
tức giận mở miệng.
Bên cạnh còn có khách hàng khác, nghe được lời Doãn Phỉ Phỉ nói, nhanh
chóng đem ánh mắt dò xét Tô Thiển, đối với việc giành đàn ông của người khác phụ nữ luôn bày tỏ lòng hiếu kỳ cực lớn, dù sao ở trên đời này,
tiểu tam đi giành đàn ông của người khác vĩnh viễn phải chịu sự khinh bỉ của mọi người.
Tô Thiển buột miệng cười: "Doãn tiểu thư, tôi làm sao có được bản lĩnh như cô, câu dẫn con riêng của mình! ! !" .
Lời vừa nói ra, đám người chung quanh bắt đầu chụm đầu bàn tán, Doãn
Phỉ Phỉ nhất thời sắc mặt thay đổi cực kì khó coi, Tô Thiển này, thật sự làm cho người ta khó chịu.
"Cô. . . . . ." . Doãn Phỉ Phỉ tức giận, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào mặt Tô Thiển, một câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Tô Thiển thở dài một hơi, cô từ trước đến giờ người không đánh cô, cô
không đánh người, nếu Doãn Phỉ Phỉ không biết xấu hổ ở nơi này cho cô
mất mặt, cô cũng không cần phải tiếp tục nể mặt cô ta.
Cô, Tô Thiển, không phải là quả hồng mềm yếu, người khác muốn bắt nạt liền có thể bắt nạt? ?
Ra khỏi cửa hàng, Tô Thiển trực tiếp trở lại biệt thự.
Vạn Dạ thay quần áo xong, ra ngoài, Tô Thiển đã chuẩn bị xong hai tách
cà phê, Tô Thiển nhíu mày liếc nhìn Vạn Dạ mặc quần áo thoải mái ở nhà,
rũ bỏ đi hình tượng trên thương trường, lại có chút đẹp trai rạng ngời.
"Nhà em không có rượu, uống chút coffee đi." . Tô Thiển trên mặt nóng
lên, không khỏi lại nghĩ tới sự kiện cả đêm uống rượu say kia.
Vạn Dạ nghe vậy liền cười thật khẽ, đưa tay tiếp nhận cà phê, ở đối diện cô mà ngồi xuống.
"Vạn đại thần làm sao biết em ở chỗ này ?" . Cô cũng nhận ra đây không phải là ngẫu nhiên.
Vạn Dạ cười híp mắt uống một hớp cà phê, cổ họng khô khốc, lên tiếng : "Anh nói là ngẫu nhiên em có tin không? ?" .
Buổi chiều anh lái xe tới một hội nghị, lại không ngờ nhìn thấy Tô
Thiển đứng ở trước cửa biệt thự, muốn thử vận khí một chút, không thể
không nói, anh là vận khí tốt. Edit: Tiểu mập mạp
Tô Thiển cầm tách cà phê, tay run lên, nhìn Vạn Dạ, khóe mắt kéo ra.
"Thức ăn không tệ lắm, anh còn tưởng rằng em ở một mình sẽ ăn mì ăn
liền đấy." . Vạn Dạ để cái tách xuống, rơi vào ánh mắt là hai đĩa thức
ăn vẫn chưa đụng đến.
Một trứng chiên cà chua, một ớt xanh thịt băm, trong lòng nhói đau, những thứ này, thế nào cùng thật không có dinh dưỡng.
Tô Thiển vội ho một tiếng: "Ở nơi này thứ gì cũng đắt đỏ, có mì ăn liền
để ăn cũng đã không tệ rồi, biết làm sao được? Cải trắng cũng đã ba đồng một cân, em chỉ là người dân bình thường, chỉ có thể nắm chặt dây lưng
quần mà sống qua ngày." .
"Tiểu Thiển, có cần anh hôm nào kéo một xe cải trắng đến cho em?" . Nha đầu này, thật sự đáng yêu.
Tô Thiển khoát khoát đầu ngón tay: "Vậy cũng không cần!" .
Vạn Dạ đứng lên, đem hai đĩa thức ăn bưng vào phòng bếp, dùng túi nhựa
bọc lại, rất không khách khí đem bát đũa cũng rửa, Tô Thiển sững sờ đứng ở cửa bếp, có chút rối rắm.
"Nha đầu, anh vẫn chưa có ăn cơm, em có thể hay không nể mặt anh một chút, theo cùng anh ăn cơm?" .
Tô Thiển 囧囧 lấy lại tinh thần: "Đương nhiên là em nguyện ý rồi!" .
Cùng nhau xuống lầu, mưa bên ngoài cũng chiều lòng người đã ngưng rơi,
Vạn Dạ đem túi thức ăn đặt vào rãnh nước trước nhà, một chú chó săn cao ngang người lớn ve vẩy đuôi chạy đến.
Tô Thiển sờ sờ cằm, đi theo ngồi xổm người xuống , lỗ mũi ê ẩm, chó săn
là nhận ra được cô, trước kia thức ăn đều là Tô Thiển tự mình c