
i.
“Cá dưa chua, ma bà đậu hủ, dưa chuột xào dấm chua, cá ớt băm, canh tôm bí đao, cảm ơn !”
“Tiểu Tô Tô, em đang giúp anh tiết kiệm tiền sao?”. Vạn Dạ khóe mắt mang theo ý cười nhìn cô, thật sự càng nhìn càng thích.
Tô Thiển hé miệng cười nhẹ, thực không khách khí đáp: “Kia vậy thì… anh mời em ăn dài dài đi.”.
Vạn Dạ nghe vậy khóe miệng bật ra tràng cười to, Tô Thiển vẫn là Tô Thiển trước kia, tuyệt đối không cùng anh khách khí.
Tô Thiển cay liền le lưỡi, sắc mặt hồng hồng.
“Tiểu Thiển, uống chút canh này, xem em ăn thật cay.”.
Vạn Dạ lấy một bát canh đưa tới tay Tô Thiển, cẩn thận giúp cô lau đi mồ hôi trên chóp mũi.
Ngoài cửa sổ đỗ lại một chiếc xe, An Thần đen mặt nhìn người con gái vẻ mặt
cười sáng lạn trong quán, rốt cục không bình tĩnh cầm lấy di động lên
gọi.
“Em đang ở đâu?”.
Tô Thiển cũng chả buồn ngẩng đầu lên, nuốt xuống miếng dưa chua mới lau miệng: “một nhà hàng đồ ăn cay Tứ Xuyên ở Vượng Giác.”.
“Cùng ai ở đó? Nam hay nữ?”.
Tô Thiển nghe ngữ khí chất vấn của An Thần, giọng nói có vẻ lạnh hơn so
với bình thường liền cau mày: “An Thần, anh không bao giờ hỏi tôi việc
riêng tư mà.”
“hiện tại hỏi, mau trả lời.”.
Vẫn là ngữ khí lãnh đạm, nhưng ẩn chứa trong đó là sự tức giận không dễ phát hiện.
Tô Thiển nhăn mặt, Vạn Dạ lo lắng hỏi: “Tiểu Thiển, làm sao thế?”.
Tô Thiển lắc đầu, phun ra: “Tắt máy!”.
“không có việc gì, tiếp tục ăn đi.”.
An Thần sững sờ nhìn di động thấy hiển thị kết thúc cuộc gọi, giây tiếp theo liền nổi giận lôi đình.
Tô Thiển, có phải hay không tôi đối với em rất dung túng?!!!!.
Cư nhiên ngay cả điện thoại của anh mà cũng dám ngắt, nhìn cô trước kia nhu thuận đúng là xem nhầm cô?.
Chưa từng thấy ai dám như thế với anh, là ai cấp cho cô thêm lá gan?
Quyết đoán mở cửa xe, bước xuống, mắt híp lại, đùng đùng nổi giận bước vào nhà ăn.
Tô Thiển uống thêm một ngụm canh mới thỏa mãn nheo mắt cười.
“Tô Thiển, em một chút cũng chưa thay đổi. Vẫn như trước đây là nữ vương trong lòng anh.”.
Tô Thiển cười gượng hai tiếng, nghĩ tới trước đây làm cho Vạn Dạ quỳ rạp
trên mặt đất bị mình nhảy lên cưỡi, một bên kêu nữ vương. Edit: Thuy An
Beta: Vân
“không nghĩ tới anh nhớ nhiều chuyện trước kia như vậy, trước đây không hiểu chuyện, anh đừng cùng em so đo.”.
Tô Thiển biết trước đây mình nghịch ngợm đến chính cô cũng khó có thể tin, càng lớn thay đổi càng nhiều, cô đột nhiên tưởng tượng hiện tại Vạn Dạ quỳ rạp trên mặt đất bị mình cưỡi ở trên lưng sau đó kêu nữ vương không khỏi cười nhạo ra tiếng.
“Tô Thiển, em thật vui vẻ a?”. Trầm thấp mang theo từ tính thanh âm đàn ông vang lên ở bên tai, dọa Tô Thiển run run.
không cần quay đầu lại cô cũng biết là ai.
“Tiểu Thiển, vị này là?”. Bản năng, Vạn Dạ tràn ngập địch ý.
“Là chồng của cô ấy.” An Thần một phen túm lấy Tô Thiển, tay đặt lên vòng eo của cô, Tô Thiển nháy mắt hóa thạch.
Hai người nam nhâm trông mắt đều rực lửa chiến.
Vạn Dạ đứng dậy, mắt nhìn bàn tay đang đặt ở eo Tô Thiển, thật chói mắt: “Anh là An Thần?”.
Quả nhiên khí chất rất mạnh, tuy rằng Vạn Dạ là cực phẩm mĩ nam nhưng đứng trước mặt hắn không thừa nhận cũng không được, anh ta có mị lực lóng lánh như kim cương.
Tô Thiển không được tự nhiên, muốn tránh khỏi bàn tay của An Thần nhưng An Thần giữ thật chặt làm cô sinh đau.
“không thấy sao, anh làm đau cô ấy.”. Vạn Dạ tức giận, người này tính tình quá bá đạo không thích hợp với tính cách bình thản của Tô Thiển.
An Thần hừ nhẹ: “Lập tức sẽ càng đau.”.
Trực tiếp lấy tay kéo cô vào, cố định vào ngực, môi liền áp chế mang theo tức giận.
Tô Thiển trừng lớn đôi mắt, cơ hồ từ khi môi tiếp xúc với môi liền cảm thấy trời đất xoay chuyển.
Chung quanh tất cả các thực khách đều ngẩn nhìn tiết mục cẩu huyết hai nam tranh giành một nữ.
An Thần trong lòng ăn giấm chua, mang theo trừng phạt cắn cánh môi của Tô Thiển, máu nháy mắt lưu chuyển giữa hai đôi môi.
Vạn Dạ hóa đá trong nháy mắt, hắn còn chưa có làm gì đâu, người này lại có thể ghen như vậy.
Tô Thiển ăn đau, tưởng đẩy anh ra nhưng không thể nào động đậy, An Thần một tay đem Tô Thiển ấn lên cửa thủy tinh một bên tiếp tục hôn sâu hơn. Cạy mở hàm răng của cô, nhấm nháp hương vị máu tươi ẩm ướt, mút vào hương vị ngọt ngào. Ở thời điểm Tô Thiển không thể hô hấp được nữa, An Thần liền rời khỏi môi cô, đưa tay lên vuốt ve cánh môi.
“Cư nhiên dám sau lưng tôi vụng trộm yêu đương, tôi thật muốn bóp chết em.”.
Sau đó, mắt chuyển sang Vạn Dạ mang theo lửa: “nói cho tôi biết người đàn ông này là ai?”.
Tô Thiển lấy lại tinh thần, môi ẩn ẩn đau, căm tức: “An Thần, anh ấy là
bạn cũ trước đây của tôi, anh có thể đừng phát hỏa lung tung hay
không?”.
Vạn Dạ đè xuống đáy lòng lửa giận, chậm rãi buông ra bàn tay đang nắm chặt thành quyền, Tô Thiển cùng anh quang minh chính đại,
anh hiện tại có thể làm là giảm bớt cho Tô Thiển phiền toái.
“An
Thần, tôi là Vạn Dạ, anh nên nhớ kỹ, nếu anh không thể đem lại hạnh phúc cho Tô Thiển thì đem cô ấy trả lại cho tôi.”. Rồi quay sang Tô Thiển
gật gật đầu: “Tiểu Thiển, chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại.”.
Đáng chết! A