
bóng đen từ phía sau ập xuống người cô.
Ánh mắt rời khỏi điện thoại di động, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một người đàn ông tiều tụy.
Nghiêm Hi hơi ngạc nhiên: “Chu Khải?”
Anh tại sao lại ở chỗ này? Không phải mới kết hôn ngày hôm qua hay sao? Hiện tại phải đi hưởng tuần trăng mật mới đúng chứ?
Chỉ là, đây là chuyện của người khác, cô làm gì có tư cách quan tâm đến chuyện này.
Nghiêm Hi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nở nụ cười sáng lạn, đưa ra cánh tay mảnh khảnh nhỏ bé: “Tân hôn hạnh phúc, học trưởng!”
Bởi vì cả đêm không ngủ mà mặt Chu Khải trông rất mệt mỏi, và cũng bởi vì câu nói này của cô mà càng thêm khó coi, mà câu nói kia, học trưởng, có phải tình cảm mà Nghiêm Hi dành cho anh đã chết rồi không?
Ngày hôm qua, sau khi cô biến mất, anh lập tức chạy về trường để tìm cô, ai ngờ, cũng không tìm được cô.
Hai năm trước, anh luôn dễ dàng tìm được cô. Nhưng…….
Gọi điện thoại cho cô mới biết, cô đã đổi sang số khác rồi, một giây đó anh mới biết, cô có thể sẽ bước ra khỏi cuộc sống của anh!
Trong lòng không khỏi cảm thấy gấp gáp, anh sợ, thật sự sợ Hi Hi cứ như vậy mà biến mất khỏi thế giới của anh.
Anh cũng gọi điện thoại cho Lưu Thế Hiền, nhưng Lưu Thế Hiền chỉ nói :”Tôi cũng không biết cô ấy ở đâu” rồi cúp máy, Chu Châu còn dứt khoát hơn, không nhận điện thoại của anh, trực tiếp nhấn nút từ chối cuộc gọi.
Luống cuống, là cảm giác duy nhất của anh từ tối hôm qua đến bây giờ, anh giống như một cái xác không hồn, không có sức sống.
Đến sáng nay Thần Hi gọi điện tới anh mới nhớ ra, anh có thể tới công ty cô đã thực tập để tìm cô, có lẽ, chỉ là Hi Hi không muốn gặp lại anh mà thôi, Hi Hi sẽ không đi khỏi thành phố này.
Cho đến khi anh nhìn thấy Hi Hi cười đứng trong sảnh lớn của công ty, rối rắm trong lòng anh mới từ từ buông xuống.
Nhưng mà giờ phút này, nhìn nét mặt xa cách của Nghiêm Hi, đột nhiên Chu Khải ý thức được, người con gái này sẽ không tha thứ cho anh.
“Hi Hi…..”
“Học trưởng, sao anh lại ở đây, Lý Lệ đâu?” Cô thật sự không muốn nhìn thấy Chu Khải vào lúc này. Cô không đủ mạnh mẽ để ứng phó với loại tình cảnh này, cô thu lại cánh tay đang treo giữa không trung, động tác tự nhiên, không có chút lúng túng nào.
Chu Khải muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Nghiêm Hi nở nụ cười ấm áp, giọng nói nhẹ nhàng, nghe không ra một chút ác ý nào: “Đúng rồi, ngày hôm qua em chuyển nhà, không nói trước mà đã rời đi, học trưởng không trách em chứ?”
Trái tim Chu Khải xông lên một làn hơi cay, trên mặt nổi lên gân xanh, cộng thêm một đêm anh không ngủ, nhìn thật vô cùng hung tợn.
Anh bình tĩnh nhìn Nghiêm Hi, trong mắt lộ ra thâm tình và lưu luyến. Bỗng trái tim xuất hiện một loại cảm giác, hôm nay phải nói rõ ràng với Nghiêm Hi, nếu không, bỏ lỡ hôm nay rồi, anh sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội nào nữa.
“Hi Hi, Anh xin lỗi, anh……..”
“Khải!” Sau lưng truyền đến một giọng nói ấm áp ôn hòa, ánh mắt Chu Khải vốn rất kiên định nhìn Nghiêm Hi, bỗng nhiên trở nên tuyệt vọng.
Hi Hi, anh cứ như vậy mà mất em sao?
Nghiêm Hi nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của Chu Khải, trái tim giống như bị người ta tàn nhẫn xé rách, liếc mắt nhìn người đang mỉm cười đi tới, Lý Lệ.
Hôm nay Lý Lệ mặc toàn màu trắng, quần chiffon dài, xăng-đan gót nhỏ màu bạc, cười nhàn nhạt, giống như một người phụ nữ đoan trang hiền thục….giống như thiếu phu nhân nhà giàu….xinh đẹp.
Lý Lệ bước tới đứng bên cạnh khoác tay Chu Khải, cười dịu dàng ấm áp, chỉ là sâu trong đáy mắt lại tràn ngập hận thù.
Cô nhẹ nhàng mềm mại nói: “Nghiêm Hi, tại sao ngày hôm qua cậu lại đi trước vậy, để chồng cậu tìm cậu đến hôn lễ của bọn mình cũng bị hủy bỏ.” Giống như hai người bạn tốt nhiều năm, trong giọng nói còn mang theo một chút trêu ghẹo.
Nghiêm Hi không để ý đến ánh mắt Lý Lệ nhìn cô như thế nào….Nhưng, lông mày vẫn nhíu lại: “ Chồng của mình?”
Chu Khải cứng đờ, Lý Lệ thân mật dựa vào người anh, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, tay khoác trên cánh tay Chu Khải lại tăng thêm lực, tiếp tục cười trêu ghẹo Nghiêm Hi: “Đúng vậy, không ngờ cậu cũng đã có chồng rồi. Nghiêm Hi, cậu lừa gạt người ta thật không tốt đâu, chúng ta dù gì cũng là bạn chung lớp, vậy mà mình cũng không biết, cậu không nên như vậy a!”
Lại ngẩng đầu dịu dàng nhìn Chu Khải: “Khải, anh thấy có đúng không, kết hôn thì nên nói với bạn bè để cùng chúc mừng, đúng không anh?”
Một câu hỏi nhưng lại khiến cho Chu Khải không biết nên trả lời như thế nào.
Lý Lệ thật biết cách nói chuyện, nói như vậy, một là để nhắc nhỏ Chu Khải, hai người bọn họ kết hôn, tất cả bạn học đều đã biết, muốn thoái hôn cũng là chuyện không thể nào. Hai là nói, rõ ràng Nghiêm Hi đã kết hôn còn giấu giếm, Chu Khải, người con gái như vậy anh vẫn thích cô ta làm gì.
Nghiêm Hi nhìn khuôn mặt tươi cười của Lý Lệ, sao lại không hiểu được tâm tư của cô ta, chỉ là Nghiêm Hi không biết ngày hôm qua sau khi cô rời khỏi hôn lễ đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết hôn lễ của Chu Khải và Lý Lệ bị hủy bỏ.
Cô chỉ biết, hiện tại Lý Lệ khoác tay Chu Khải ân ái trước mặt cô, đây gọi là cái gì, vở kịch ngày hôm qua vẫn còn chưa diễn