
đủ hay sao, hôm nay lại kéo thêm người đàn ông này tới trước mặt cô diễn cảnh vợ chồng ân ái?
Trái tim Nghiêm Hi lạnh lẽo, Lý Lệ, không cần thiết phải bức người như vậy chứ?
Nghiêm Hi cũng cười, cười giống như một con Phượng Hoàng, bề ngoài rực rỡ nhưng bên trong lại sớm bị người ta tàn nhẫn hủy hoại, gần như một giây kế tiếp có thể ngã gục trên mặt đắt, cũng một giây đó, cô tự nói với bản thân mình, không cho phép mình yếu đuối trước mặt người khác.
“À, người cậu nói là Lãnh Diễm sao, mình thật xin lỗi, anh ấy không phải là chồng của mình, từ nhỏ đến lớn anh ấy đều đùa kiểu này để giúp mình ngăn cản những “hoa đào” bên cạnh mình, cho nên…..” Cho nên, các người bị anh ấy gạt rồi.
Hình như câu nói kế tiếp nói ra có chút ngượng ngùng, Nghiêm Hi dừng lại liếc mắt nhìn Lý Lệ, cô mỉm cười rạng rỡ, mang theo vài phần châm biếm, giống như một công chúa cao cao tại thượng, đang xem những con dân của mình giở trò lừa bịp.
Chu Khải nghe thấy Nghiêm Hi nói như vậy, anh vừa vui mừng lại vừa lo lắng, vui vì Nghiêm Hi thật sự chưa kết hôn, lo lắng vì bây giờ anh lại trở thành “hoa đào” bên cạnh cô.
Nụ cười trên mặt Lý Lệ cứng đờ, nhìn Nghiêm Hi tươi cười lại càng cảm thấy chướng mắt. Nghiêm Hi, cô nói như vậy là muốn ra uy với tôi sao? Tôi chiếm được người đàn ông của cô, cô lại tự tin tỏ ra khinh thường người đàn ông đó?
Nghiêm Hi! Cô quả thật rất ngây thơ, chính sự ngây thơ của cô đã làm cho cô mất đi Chu Khải!
Những suy nghĩ này của Lý Lệ bị Nghiêm Hi nhìn ra hết, chợt trái tim cảm thấy chua xót, cô rất ngây thơ, nhưng cũng có loại ngây thơ có thể lừa gạt người khác.
Nghiêm Hi cười dịu dàng, nghiêng đầu nhìn Lý Lệ, giống như có thể nhìn thấu tâm tư trong mắt Lý Lệ: “Cho nên, Lý Lệ, mình với Chu Khải cũng đã là quá khứ rồi, sao cậu còn diễn cảnh ân ái trước mặt mình nhiều lần như vậy, cậu không cảm thấy giống như là…..” Nhất thời không tìm được từ thích hợp để hình dung, cô khổ sở nhíu mày suy nghĩ.
Sau lưng truyền đến một giọng nam trầm thấp, có ý trêu ghẹo: “Giống như khỉ làm xiếc, lôi kéo người đàn ông của mình tới biểu diễn cho người khác xem”
Nghiêm Hi bừng tỉnh hiểu ra, đôi mắt to tròn lập tức sáng lên, vui vẻ nói: A! Đúng là như thế!
Nhưng ngay sau đó lại nhìn thấy sắc mặt khó coi của Lý Lệ và Chu Khải, trên mặt thoáng qua một chút áy náy: “A, thật xin lỗi, ý của mình không phải như vậy. Mình…..”
Sắc mặt Lý Lệ không tốt, cũng không thèm quan tâm Nghiêm Hi có thật sự áy náy hay không, xoay người nhìn người đàn ông đứng khoanh tay xem kịch vui, đợi sau khi nhìn rõ liền chạy tới chỗ người đó làm nũng: “Anh hai, sao anh lại có thể nói như vậy!”
Lý Duệ Thần chậm rãi bước tới, gương mặt tuấn tú mang theo ý cười, nhìn Lý Lệ và Chu Khải, hơi suy tư một chút, rồi mới ngẩng lên nhìn Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi nghe Lý Lệ gọi người kia là anh hai thì giật mình, bối rối. Ngay từ khi Lãnh Diễm xuất hiện trước mặt cô, cô đã biết người này nhất định cũng sẽ xuất hiện, nhưng mà, cô không nghĩ tới anh ta lại xuất hiện ở đây!
Lý Lệ bất mãn nhìn Lý Duệ Thần bỏ rơi mình, tiếp tục kéo kéo tay áo Lý Duệ Thần làm nũng: “Anh hai…….”
Chu Khải không nói một câu, ánh mắt vẫn dán chặt trên người Nghiêm Hi.
Lý Duệ Thần liếc mắt nhìn Lý Lệ, trên mặt không vui, trầm giọng nói: “Em không thấy mất mặt sao?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đang làm nũng của Lý Lệ hơi cứng lại, lộ ra vẻ tức giận, bàn tay đang kéo áo Lý Duệ Thần từ từ buông xuống.
Lý Duệ Thần mỉm cười, nhìn Nghiêm Hi dịu dàng nói một tiếng: “Cô bé, đã lâu không gặp!”
Vừa dứt lời, mặt Chu Khải và Lý Lệ lại cứng đờ.
Lý Lệ không dám tin, Lý Duệ Thần lại dịu dàng gọi Nghiêm Hi là “cô bé”, cô không can tâm, rõ ràng cô mới chính là em gái của anh, vậy mà lại đối xử với cô như người xa lạ, lại còn xem người ngoài là Nghiêm Hi như em gái, chuyện này là thế nào?
Nghiêm Hi bất lực nhìn Lý Duệ Thần, lại quay sang nhìn Lý Lệ, trong mắt cô ta toàn là căm phẫn. Lại nhìn lại Lý Duệ Thần một cái, trong mắt vẫn là cưng chiều, Nghiêm Hi nheo mắt lại suy nghĩ, tại sao những người đàn ông mình quen biết lại đều là những người “chỉ sợ thiên hạ không loạn” chứ?
Là mình không biết cách nhìn người sao?
Suy nghĩ không thu được kết luận nào, Nghiêm Hi ngây thơ oán trách: “Lý Duệ Thần, anh vĩnh viễn là người như vậy sao, muốn bức người ta vào đường cùng làm gì chứ?”
Bốn năm không gặp, bây giờ lại tiếp tục được nghe cô gái này châm chọc, tâm tình của Lý Duệ Thần tốt vô cùng, cuối cùng cũng được gặp lại cô gái khiến cho người ta phải đau đầu rồi!
Lý Duệ Thần đưa tay vò rối mái tóc dài của Nghiêm Hi, chọc cho Nghiêm Hi tức giận hét lên, sau đó một tay anh giữ lại cánh tay đang muốn giơ lên đánh anh, một tay vuốt mái tóc dài, quay sang nhìn thấy vẻ mặt vô cùng khó chịu của Chu Khải và Lý Lệ.
Nghiêm Hi bĩu môi, tức giận đá Lý Duệ Thần một cái: “Được rồi, mọi người từ từ nói chuyện, đồng nghiệp của em sắp tới rồi, em đi trước.”
Xảy ra chuyện gì với Chu Châu rồi, tại sao vẫn chưa thấy cô ấy đâu?
Mới đi được hai bước liền bị Lý Lệ kéo lại, cô ta cười dịu dàng, nhìn Lý Duệ Thần nói: “Anh hai, anh biết