
ắt đầu ép buộc Chu Khải cưới Lý Lệ, mục đích là Thánh Đức mang tiền bạc đến cho Chu thị.
Cuối cùng Chu Khải vẫn nghe lời, chẳng lẽ không nghe lời? Vậy sẽ phải trơ mắt nhìn vương quốc cả đời của cha mình bị hủy trong chốc lát, hắn không đành lòng thấy cha đau lòng khổ sở. Cho nên hắn nghe lời, hắn chia tay Nghiêm Hi cùng với Lý Lệ, nhưng hiện tại thế nào? Nhìn chiếc xe phóng nhanh trong ảnh, Chu Khải nhắm chặt mắt lại, cái chuyện khốn kiếp lúc đó, thật sự không ngờ bởi vì chính minhg, Nghiêm Hi đang bị mình bỏ rơi lại bị tai nạn đó.
Còn nhớ rõ khi nhìn thấy Lãnh Diễm ở thành phố G, Lãnh Diễm đứng trong phòng đổng sự trưởng, từ trên cao nhìn xuống nói: “Anh biết tại sao Nghiêm Hi nuôi Tiểu Yêu không?”
Khi đó không biết, sau mới biết, Bảo Bảo chết rồi, nguyên nhân tử vong hắn nghe thật lâu nhưng không có ai biết. Nhưng hiện tại hắn đã biết, Bảo Bảo, nó đã cứu Nghiêm Hi trong trận tai nạn xe đó.
Hi Hi! Thật may, thật may là em còn có Bảo Bảo, thật may.
Khi Lý Lệ đi ra khỏi nhà họ Chu liền xuất hiện một vết rách, nước mắt còn mơ hồ tồn tại, cô ta cắn chặt hàm răng, cô ta ẩn nhẫn, Nghiêm Hi Nghiêm Hi Nghiêm Hi Nghiêm Hi…….
Tất cả đều là Nghiêm Hi, tại sao?
Nghiêm Hi, cô bây giờ đang hạnh phúc chứ? Bên cạnh cô có Lãnh Diễm, có Lý Thánh Đức, ngay cả Chu Khải cũng ở đây yêu cô, nhớ cô… cô nói cô không có lòng tham, cô có một là đủ rồi. Vậy tại sao đàn ông khắp thiên hạ đều chạy đến bên cô, tại sao?
Trong mắt Lý Lệ lóe lên tia nguy hiểm, nhìn rất đáng sợ. Cô ta trực tiếp chạy vào xe của mình, sau đó chạy như đua một đường trở lại nhà trọ mình thuê, giống như điên lục tung tìm kiếm, cuối cùng ở ngăn kéo cuối cùng bên đầu giường ngủ tìm được một túi tài liệu.
Ánh mắt Lý Lệ lúng túng sau đó liền cười, giống như điên cầm túi giấy, lấy ra những tấm hình bên trong xác nhận một lần, sau đó khóe miệng từ từ rộng ra, sau đó từ từ vặn vẹo.
※※※
Ban đêm tới, Nghiêm Hi đang bị Lãnh Diễm lôi kéo đi dạo lung tung ở Nhật Bản. Tối hôm qua sau khi Nghiêm Hi đi dạo phố mua đồ phái nữ, coi như hoàn toàn bị Lãnh Diễm câu dẫn. Sáng sớm hôm nay Lãnh Diễm vẫn còn trong chăn chưa tỉnh ngủ, Nghiêm Hi giống như cắn thuốc lắc bò dậy, khi ra khỏi toilet vẫn thấy Lãnh Diễm đang ngủ. Anh không được, biết Nghiêm Hi đi dạo dọa người như thế nào không, tối hôm qua không dễ dàng gì nửa đêm mới về, anh trực tiếp ngủ như chết.
Nghiêm Hi liền phịch phịch leo lên nắm mũi anh, sao đó Lãnh Diễm liền ai oán nhìn cô, uất ức nói: “Tiểu tức phụ, hô nay cho anh ngủ thêm một chút đi, tối rồi lại đi dạp phố. Buổi tối ở Nhật Bản rất tuyệt.” Sau đó anh vươn đôi tay dài trực tiếp ôm Nghiêm Hi áp lên giường: “Ngủ đi, phụ nữ nên ngủ thêm một lát.” Nói xong cũng ngủ tiếp.
Nghiêm Hi rất bất đắc dĩ, khi nào hai người lại ngược lại như vậy. Trước kia ở trong nước đều là cô ngủ thẳng đến khi Lãnh Diễm giày vò phải tỉnh, hiện tại ngược lại thành cô có ý làm tỉnh cái người này.
Vì để Lãnh Diễm tỉnh lại, Nghiêm Hi dĩ nhiên phải lao lực một chút, cuối cùng chính là trước tiên đem đánh thức tiểu Lãnh Diễm dễ xao động vào sáng sớm, sau đó đại Lãnh Diễm mở mắt ra tràn đầy lửa nóng nhìn Nghiêm Hi, cuối cùng sói xám lớn nhào tới tiểu bạch thỏ, sau khi chiến đấu hăng hái một phên, rốt cuộc Lãnh đại gia mới coi như thần thái sáng láng tỉnh táo.
Đến ban đêm, Nghiêm Hi nhìn ánh đèn nê ông từng chiếc từng chiếc sáng lên trên đường phố Nhật Bản, đột nhiên cảm thấy đường Nhật Bản mặc dù nhiều người, nhưng cảm giac này rất tốt.
Lãnh Diễm ngồi trong quán cà phê nhìn bộ mặt Nghiêm Hi hâm mộ ở đối diện, cười cười không nói lời nào. Nghiêm Hi nhìn một chút liền nói: “Thật ra thì hiện tại em cảm thấy Nhật Bản cũng không tồi. Anh nhìn một chút đường Tokyo vào ban đêm, mặc dù nhiều người, nhưng em lại cảm thấy náo nhiệt như vậy cũng rất tốt, dù sao cũng tốt hơn là không có ai ở trên đường cái. Anh thấy có đúng không?” Sau đó Nghiêm Hi nhìn Lãnh Diễm mới phát hiện mình trở thành cảnh vật trong mắt Lãnh Diễm.
Nghiêm Hi có chút không tự nhiên khi bị vây trong ánh mắt mê luyến của anh, cảm thấy trên mặt mình rất nóng. Ở trong quán cà phê cũng có không ít người, nghe tiếng Nhật có chút xa lạ, giống như ma tước, ngay từ khi học tiếng Nhật ở mấy năm trước cô đã nói, tiếng Nhật nghe như ma tước gọi, kỷ kỷ tra tra rất ồn ào.
Bây giờ nghe những âm thanh ma tước này, ngược lại Nghiêm Hi cảm thấy rất náo nhiệt.
Khóe miệng Lãnh Diễm nâng lên, vẽ ra một đường thật mỏng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mắt dần đỏ ửng, Lãnh Diễm không nhịn được đưa tay nhẹ nhàng phủ lên gò má của Nghiêm Hi, giống như vuốt ve bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Nghiêm Hi.
Nghiêm Hi không dám nhìn anh, tập trung nhìn cà phê trên bàn, trên mặt cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền từ bàn tay của anh.
Khóe miệng Lãnh Diễm vẫn giữ nguyên nụ cười, nhìn Nghiêm Hi càng ngày càng xấu hổ, Lãnh Diễm bỗng nhiên bắt lasy bàn tay của Nghiêm Hi, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Hi kéo cô đi, đi hai bước mới nhớ tới mình còn chưa tính tiến, móc ra hai tờ nhân dân tệ liền đi. Nghiêm Hi cẩn thận quay lại liếc mắt nhìn nhân viê