
tìm cô.” Giọng một
người đàn ông, nghe ra tuổi tác không còn trẻ. Trình An Nhã nghi hoặc,
“Ông là ai? Tại sao lại có số của tôi?”
“Tôi là quản gia của Diệp gia, tôi…”
“Ồ, ông tìm Diệp Sâm phải không?” Trình An Nhã thấy ông ta nói chuyện ngập
ngừng, liền bật hỏi, Diệp Sâm từng nói quản gia nhà họ Diệp đối xử với
anh không tệ, là người duy nhất trong nhà họ Diệp mà anh tôn trọng,
Trình An Nhã thầm nghĩ chắc là tìm Diệp Sâm đến thăm Diệp Chấn Hoa.
Để A Sâm đến bệnh viện, Diệp Chấn Hoa nói không chừng chết càng nhanh hơn.
“Không phải, tôi tìm cô.” Trần Đức nói, “Không biết cô Trình có tiện gặp mặt một lát không?”
“Có chuyện không thể nói qua điện thoại sao?” Trình An Nhã không muốn có
liên can gì với tất cả mọi người nhà họ Diệp. Nghe nói người quản gia
này khi còn rất trẻ đã theo Diệp Chấn Hoa, đã có mấy chục năm giao tình, rất trung thành với Diệp Chấn Hoa.
“Tôi có việc quan trọng, muốn gặp cô nói chuyện.”
Trình An Nhã nhất thời không biết nên làm thế nào, quản gia nhà họ Diệp này
tìm cô có thể là có việc gì? Trình An Nhã nghĩ đi nghĩ lại ngoại trừ
Diệp Chấn Hoa ra, cô và ông ta chẳng có gì để nói.
Diệp tam thiếu hỏi: “Ai vậy?”
“Quản gia nhà họ Diệp, nói có chuyện muốn gặp em nói chuyện.” Trình An Nhã
thật thà kể lại, Diệp tam thiếu cướp điện thoại từ tay Trình An Nhã,
trầm giọng nói: “Chú Trần, là tôi, chú tìm cô ấy có việc gì, nếu vì việc của ông già vậy thì đừng nói nữa.”
Giọng điệu của Diệp tam thiếu tuy lạnh lùng nhưng cũng có vài phần khách khí, không quá dữ dội, khi
anh về Diệp gia, Trần Đức đã ở Diệp gia rồi, năm xưa khi bị Diệp Vũ
Khôn, Diệp Vũ Đường bắt nạt chỉ có quản gia đưa cơm cho anh, bảo anh
rằng khi lớn lên sẽ có cđủ năng lực phản kích.
Năm đó anh khóc, chỉ có quản gia nói với anh, nam nhi đại trượng phu không được khóc.
Anh rất tôn kính ông.
Trần Đức cười khổ hai tiếng, “Tam thiếu gia, cậu nghĩ nhiều rồi, đây là việc riêng của tôi tìm cô Trình không liên quan đến lão gia.”
“Chú có việc riêng gì tìm An Nhã?” Anh truy hỏi đến cùng, anh quyết không tin
Trần Đức và cô tám đời cũng chẳng có chút liên hệ gì, tại sao đột nhiên
lúc này lại tìm cô?
Chờ đã, Trần Đức…
Chồng của Lâm Hiểu Nguyệt, chẳng phải là Trần Đước sao?
Diệp tam thiếu chấn động dữ dội, đột nhiên quay lại nhìn Trình An Nhã, ánh
mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, Trình An Nhã ngơ ngác không hiểu, Diệp tam thiếu nhẹ nhàng nói: “Chú Đức, chú muốn gặp Trình An Nhã ở đâu,
cháu đưa cô ấy đến?”
“Tam thiếu gia, tôi có thể nói chuyện riêng với cô Trình được không?”
“Được.”
Trần Đức nói địa chỉ, Diệp tam thiếu nói xong gác máy.
“Sao lại quyết định thay em, em đâu có quen biết chú ấy.”
Diệp tam thiếu cười nhẹ, “Có lẽ em không quen biết chú ấy nhưng chú ấy lại quen biết em.”
“Có ý gì?” Trình An Nhã không hiểu, nói chuyện gì mà mờ ám vậy.
“Đi rồi em sẽ biết.”
“Không phải anh biết là chuyện gì rồi đấy chứ?” Trình An Nhã nổi nghi ngờ.
“Có lẽ vậy, anh cũng không chắc chắn.” Diệp tam thiếu cười nhẹ, “Thật là không ngờ…”
Xem ra ái hận tình thù mấy chục năm trước liên quan không ít người. Nhưng
tại sao Trần Đức lại trung thành với Diệp Chấn Hoa như vậy?
Nơi
Trần Đức hẹn Trình An Nhã đến là một quán cà phê cách bệnh viên không
xa, Diệp Chấn Hoa còn đang nằm viện, ông không thể rời đi quá lâu, khi
Trình An Nhã và Diệp tam thiếu đén, cốc cà phê trước mặt Trần Đức đã
nguội rồi, không còn hơi bốc lên, có thể thấy ông ngồi đây khá lâu rồi.
Ông trầm ngâm suy nghĩ, cho đến khi hai người đến trước mặt, Trần Đức mới đứng lên, chào Diệp tam thiếu: “Tam thiếu gia.”
“Chú Trần, ngồi đi, không cần đa lễ.” Diệp tam thiếu dịu dàng nói.
“Các người nói chuyện, tôi qua bên kia ngồi.”
Trần Đức nhìn cô chăm chú, ánh mắt có chút vui mừng và phức tạp.
Diệp tam thiếu đưa ra một giả thiết đơn giản, nhưng chưa có được đáp án thực tế, bọn họ không lập tức đem ông và Lâm Hiểu Nguyệt liên hệ lại với
nhau.
Cô đánh giá qua Trần Đức, hai bên tóc mai đã hoa râm, từ
bên ngoài nhìn là một ông lão mặt mũi lương thiện như bao ông lão khác,
nhưng lại có cảm giác vài phần trí tuệ.
“Xin hỏi, ông tìm cháu có việc gì?” Cô bày ra vẻ mặt điềm đạm số 101 của mình.
Ông mỉm cười, “Cháu rất giống bà ngoại của cháu, tính cách lại không giống chút nào.”
Cô vẫn mỉm cười như cũ, “Tất nhiên, mỗi chiếc lá còn khác nhau huống hồ là con người, Lâm Hiểu Nguyệt là Lâm Hiểu Nguyệt, Trình An Nhã là Trình An Nhã, tất nhiên không giống nhau.”
“Tôi là Trần Đức.” Trình An
Nhã không có biểu cảm gì, chỉ nhìn ông một cái, Trần Đức cười nhân hậu,
“Là chồng của Lâm Hiểu Nguyệt.”
“Trên xe, A Sâm nói, ông tên là
Trần Đức, cũng có thể ông là ông ngoại của cháu.” Nụ cười của Trình An
Nhã có chút chế giễu, “Diệp Chấn Hoa coi ông là tâm phúc, e rằng cũng
không biết ông là chồng của Lâm Hiểu Nguyệt.”
Ông ngoại, một từ thật nực cười.
Ông và cô không có nhiều quan hệ trực tiếp, huyết thông không thể nói thân
thiết là thân thiết được, quan trọng là tình cảm từ nhỏ bên nhau. Nếu
không Diệp tam thiếu và Diệp Chấn Hoa cũng không đến mức như kẻ thù, cô
và Trần Đ