
món.
Tuy không rõ trong điện thoại có còn hai tấm ảnh đó không nhưng Nhất Thế rất
muốn biết, đến tột cùng là chuyện gì. Lần đầu tiên Nhất Thế đụng vào điện thoại
của Tống An Thần, cô dè dặt mở hộp tin đa phương tiện ra, có chút nôn nóng mở
tin, quả nhiên phát hiện có ảnh được ghi chú thật, bên trong vừa vặn chỉ có hai tấm.
Tấm thứ nhất chính là món quà sinh nhật Tống An Thần chọn áo Teenie Weenie
màu nước biển tặng cô, cô hớn hở ôm lấy Tống An Thần chụp hình, tên ảnh là hồi
ức, ghi chú bên dưới là: anh yêu em, Nhất Thế.
Nhưng khi cô nhìn tới tấm thứ hai thì hoàn toàn ngây ngẩn. Lần đầu tiên cô thấy
gương mặt tươi cười thẹnn thùng của Tống An Thần. Đó là buổii sáng sớm nắng gắt,
cô và anh lên giường lần đầuu ttiên, Tống An Thần mỉm cười thẹnn thùng, quấn chăn,
híp mắtt chu môi ra, hôn cô còn đang say ngủ. Tên tấm ảnh là cụcc cưng, ghi chú, em
là Nhất Thế của anh.”
Không biếtt vì sao, trong lòng Nhất Thế có một tảng đá nóng rựcc không cách nào
nguội đi, đè trên ngực cô, vừaa nóng vừa nặng nề.
Thì ra, trúc mã củaa cô, đúng như lần trước về nhà đã nói, từ lúc biết yêu thì đã yêu
cô. Vậy mà cô ngu ngốc cho rằằng anh đứng ở trên cao, cô vớii không tới.
“Đang xem gì thế?? Chăm chú như vậy?” Tống An Thầnn bê khay đồ ăn, trên đó đầy
đủ món nhìn rất ngon miệng, có điều lúc này sự chú ý của Tống An Thần dừng lại ở
Nhất Thế, lấy làm lạ trướcc nét mặt có vẻ đầy cảm xúc của cô.
Mắt Nhất Thế ngân ngấn nướcc ngắm Tống An Thần, đôi mắtt trong veo như muốn
trào nướcc ra, “Đáng ghét, anh xấu lắm.”
Nhất Thế nói xong, mặt Tống An Thần lập tức tái xanh, nhìn đôi mắt ngấn nước của
cô chằm chặp hết mấy lần, cuối cùng hỏi: “Em bị rút dây thần kinh à?”
Nhất Thế mím môi lắc đầu.
Tống An Thần múc cơm đưa cho cô: “Không rút thì ăn cơm.”
Nhất Thế cầm đũa, chọc vào chén, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy anh
ăn cơm như thường. Mặt Nhất Thế nóng bừng bừng, rầu rĩ lùa cơm ào ào. Cứ nghĩ
đến dòng chữ anh ghi chú, tim cô lại đập thình thịch, máu huyết sôi trào, toàn thân
nóng ran.
Tống An Thần ngẩng đầu nhìn Nhất Thế đang ăn như hổ, rùng mình: “Còn rút à?”
Nhất Thế giận dữ trừng anh: “Anh mới rút thần kinh ấy.”
Tống An Thần dùng mắt đánh giá chén cơm của Nhất Thế: “Chả khác gì chó lấy
mũi ủi đồ ăn, mất hình tượng.”
Nhất Thế phớt lờ anh, tiếp tục ăn.
Tống An Thần nói: “Mấy ngày nay buổi chiều em về trước đi, mấy ngày tới sẽ rất
bận, anh về trễ.”
Nhất Thế biết Tống An Thần gần đây bận rộn chuyện phẫu thuật. Dù sao cũng là
lần đầu tiên mổ chính, cần phải chú ý, không thể lơ là. Cái này có liên quan đến
cuộc đời bác sĩ sau này, lần đầu tiên thành công thì sau này tiếng tăm sẽ tốt hơn.
Nhất Thế chu đáo gật đầu. Tống An Thần liền vùi đầu ăn cơm. Nhất Thế nhìn hàng
mi dài rợp của anh khẽ rung, không nhìn ra biểu tình của anh, cô hít sâu một hơi trả
điện thoại cho anh.
Tống An Thần vẫn cúi mặt, nhưng động tác ăn cơm dừng lại, nhìn điện thoại trong
tay Nhất Thế. Lát sau anh ngước lên: “Gọi xong rồi?”
“Ừ…” Nhất Thế mất tự nhiên đáp: “Gọi rồi.”
Tống An Thần híp mắt, cầm điện thoại lên, ngón tay ấn vài phím sau đó lẳng lặng
nhìn Nhất Thế. Nhất Thế chớp mắt, bối rối không nhìn anh. Đúng lúc đó, điện thoại
nằm trong túi áo đồng phục của Nhất Thế reo lên. Nhất Thế cho tay vào túi theo
phản xạ định nghe, đến khi nhìn thấy tên Tống An Thần trên màn hình thì cô khựng
lại.
“Thành thật khai mau, cầm điện thoại của anh làm gì?” Tống An Thần bỏ điện thoại
xuống, bộ dạng tự cao tự đại.
Nhất Thế mím môi, người đàn ông này đủ âm hiểm.
“Xem một chút thì chết à?”
“Không.” Tống An Thần mỉm cười. “Nhưng anh muốn biết vì sao.”
Đột nhiên Nhất Thế đổ mồ hôi lạnh. Cô không muốn nói mình biết ảnh chụp trong
máy anh, sợ đức ông chồng nham hiểm này nổi điên. Nếu để người này lên cơn,
chắc chắn cô ăn không tiêu.
Nhất Thế hắng giọng, hùng hồn: “Em muốn xem anh có lừa em qua lại với cô khác
không.”
“Vậy tra được gì rồi?” Tống An Thần cất điện thoại, nửa dựa vào lưng ghế, đôi mắt
xếch tuyệt đẹp nhìn Nhất Thế bỡn cợt.
Căn bản Nhất Thế không xem, đương nhiên có tra được gì đâu, đành lắc đầu.
“Ủa?” Tống An Thần nghi hoặc nhìn Nhất Thế, tỏ vẻ tiếc nuối: “Em không thấy
được chân tướng rồi.”
Ý anh là nói anh có dụ dỗ cô nào khác? Nhất Thế hít sâu một hơi, tránh cho mình
bốc hỏa, cô giận dỗi lườm anh, cầm chén ăn cật lực. Cô nhịn, nể tình phần cảm
động khi xem ảnh lúc nãy.
***
Nhất Thế ăn cùng Tống An Thần xong thì tự mình về nhà. Một mình cô đi trên
đường, gió lạnh lùa qua cổ áo Nhất Thế, làm cô nổi da gà. Trời ngày càng lạnh, sắp
vào đông rồi. Nhất Thế ngước mắt nhìn lá ngô đồng rụng ven đường. Không khí ẩm
ướt lẫn chút bụi bặm. Nhất Thế cài lại cổ áo, không về thẳng nhà mà đến khu
thương mại mới khai trương gần đó.
Cô muốn mua áo ấm cho Tống An Thần.
Khu thương mại này mới khai trương, nghe nói là sản nghiệp do một Hoa Kiều nhớ
quê quay về đầu tư. Tòa nhà này tổng cộng có mười bảy tầng, bên dưới là khu
thương mại, các tầng trên cho thuê văn phòng.
Nhất Thế ngồi xe buýt đi thẳng tới cao ốc T