
ệc.
Cuối cùng Nhất Thế mua bộ đồ đó xong thì không muốn đi chỗ khác nữa. Cô cúi
đầu, đứng chờ thang máy. Vừa mới ấn lầu ba, thang máy đột nhiên mở ra, một
người đàn ông đứng bên trong, đồ tây màu xám đen, bên trong mặc một cái áo sơ
mi trắng, ánh mắt kinh ngạc dưới hàng lông mày lưỡi mác nhìn Nhất Thế, có điều
rất nhanh, anh ta liền mỉm cười: “Nhất Thế, lâu quá không gặp.”
Nhất Thế cũng dùng ánh mắt kinh ngạc quan sát người đàn ông này, gom góp từng
chút trí nhớ trong óc, trong đó hiện lên một khuôn mặt có mấy phần tương tự nhưng
cô không dám chắc, vì thế thử gọi “Hòa Tấn?”
Anh ta cười, hiển nhiên là đáp đúng rồi. Nhất Thế hoảng hồn bởi suy đoán của
mình, còn tưởng là mình nằm mơ. Cậu trai vô tâm dễ nổi nóng năm đó chính là
người đàn ông nhìn trầm tĩnh có vẻ cao quý trước mắt?
Hai người chọn một nhà hàng xoay trên lầu chót ngồi xuống.
Hòa Tấn nói: “Gần bảy năm không gặp rồi, cậu vẫn chẳng khác xưa.”
Nhất Thế ngồi đối diện anh, bị anh quan sát tới nổi gai ốc, cười gượng: “Cậu thay
đổi nhiều quá.”
Hòa Tấn cười nói: “Lăn lộn ngoài xã hội nhiều năm, không thay đổi cũng không
được.”
Nhất Thế cầm ly lên, nhấp một ngụm, không trả lời. Người đàn ông trước mặt, đã
không phải cậu thiếu niên ưa lầm bầm giở thói côn đồ với cô thời cấp ba nữa, mà cô
cũng không còn là cô thiếu nữ ôm ấp tình cảm trong lòng nhưng không dám chạm
vào.
Cô lơ đãng nhìn tới chiếc nhẫn trên ngón vô danh của anh ta, không nhịn được hỏi:
“Cậu kết hôn rồi?”
Hòa Tấn nhìn theo ánh mắt của cô rơi trên ngón tay mình, xoay xoay chiếc nhẫn
trên tay, nghiền ngẫm: “Chỉ mượn danh nghĩa mà thôi, miễn cho người ta quấy rầy
cuộc sống của tớ, bây giờ chưa kết hôn cũng là gánh nặng.”
Cuộc sống của đàn ông đã có gia đình thật ra cũng có thể phong phú, e là vấn đề lý
giải của mỗi cá nhân.
“Cậu thì sao? Có bạn trai chưa?” Hòa Tấn nói rất bình thường, cứ như Nhất Thế sẽ
không có bạn trai sớm như vậyy nhưng đáy mắt lại xẹt qua ý cườii sâu xa bí hiểm.
“Tớ đã kết hôn rồi, nửa tháng nữa sẽ tổ chức lễ cưới.” Nhất Thế đáp thật tình.
Hòa Tấn nghe Nhất Thế nói vậậy, ánh mắt anh trở nên kỳ lạ, độtt ngột ảm đạm, ráng
nặn ra một nụ cười nhợt nhạt: “Tớ sẽ tham gia hôn lễ của cậu, thuận tiện làm quen
chú rể luôn, xem ai mà xúi quẩẩy vậy, đi cưới cậu.”
Nhất Thế phùng mang trợn mắắt: “Miệng vẫn độc như thế.”
“Ha ha.” Hòa Tấn cười khẽ, cầầm ly trong tay lên nhấpp nhưng làn sương mờ giấu
trong mắt thì không hề tảnn đi khiến người ta khó dò.
“Thật ra, chú rể cậu cũng biết.t.”
Hòa Tấn khựng lại, ngước mắt lên, lông mày hơi nheo lại, nhẫn nại nhìn Nhất Thế.
Bộ dạng Nhất Thế rất điềm tĩnh, cầm ly lên uống một hớp hồng trà: “Anh ấy là
Tống An Thần.”
Không có cảnh tượng như Nhất Thế tưởng. Cô cho là Hòa Tấn sẽ ngạc nhiên, sau
đó châm chọc. Nhưng biểu hiện của anh bình tĩnh quá mức, tiếp tục nâng ly lên
uống một hơi, thản nhiên nói: “Rốt cuộc các cậu cũng ở bên nhau rồi? Không dễ
dàng.”
Lần này ngược lại Nhất Thế bị hù. Với tính tình Hòa Tấn, anh nhất định sẽ cười
mắng cô nhai lại, nhưng bây giờ nghe nói hai người cưới nhau lại không tỏ vẻ gì
khác lạ, cứ như đang nghe một chuyện rất bình thường.
Hòa Tấn hỏi: “Tống An Thần vẫn như cũ chứ? Vẫn là vương tử dịu dàng thời cấp
ba hay sao?”
Nhất Thế cười: “Dáng vẻ thì chẳng thay đổi gì, nhưng…” Nhất Thế cảm thấy nội
tâm Tống An Thần càng lúc càng khó lường, từ trước cô đã không suy đoán được
nhưng chí ít cũng đoán được nước đôi, còn bây giờ cô cứ bất an hoảng sợ, không
sao nhìn thấu được.
Hòa Tấn khẽ chau mày, chờ Nhất Thế nói nốt.
“Tớ không hiểu anh ấy.” Nhất Thế ngập ngừng nửa ngày chỉ có năm chữ này,
nhưng đó là cảm giác chính xác của Nhất Thế với Tống An Thần.
Hòa Tấn hừ một tiếng, giễu cợt: “Cậu thì hiểu được ai?”
Nhất Thế ngẩn người.
Hòa Tấn chống trán cười, hơi xấu hổ, hết sức áy náy vì mình lỡ lời: “Thật ra cậu
không cần thấu hiểu cậu ta quá, cậu chỉ cần biết cậu ấy yêu mình là được. Quá hiểu
một người, trái lại không tốt.”
Nhất Thế cúi đầu, cô nghĩ chắc là Tống An Thần yêu cô nhưng cô không dám quả
quyết. Bởi vì anh chưa từng nói với cô, anh yêu cô. Mà cô lại là kiểu phụ nữ trước
nay luôn tự coi rẻ mình. Ngay cả bọn họ kết hôn, cô cũng cho là vì anh chịu trách
nhiệm với mình.
***
Hai người ngồi trong nhà hàng không lâu lắm, chưa tới mười lăm phút liền đi. Hòa
Tấn kiên quyết đòi đưa Nhất Thế về, cô cũng đồng ý. Lúc còn học cấp ba, Nhất Thế
đã biết nhà Hòa Tấn rất giàu, ba mẹ đều ở nước ngoài, anh vừa tốt nghiệp liền xuất
ngoại học MBA. Bây giờ là đại diện pháp lý cho hạng mục đầu tư lớn nhất thành
phố A, đại BOSS tập đoàn Thụy Lực. Nhất Thế mỉm cười, sao lúc cấp ba không
nhận ra tên này có triển vọng như thế?
Ngồi trên Maybach, Nhất Thế hỏi: “Sao cậu về nước?”
“Ba tớ muốn về nước đầu tư, nhưng bên Pháp không dứt ra được nên để tớ về, có
điều tớ cũng không ở lâu lắm.” Hòa Tấn nhìn chằm chằm phía trước, trong mắt
mang theo tĩnh mịch như có như không song nét mặt thì hết sức bình thản. Điều này
khiến Nhất Thế cảm thấy thời gian đúng là phương thuốc thần kỳ,