Insane
Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Bác Sĩ, Nhất Thế Cần Gì?

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325112

Bình chọn: 8.5.00/10/511 lượt.

n thiện tự giới thiệu: “Tôi là Judy, người Pháp

gốc Hoa.”

Nhất Thế thấy cô ta có vẻ chân thành, bụng dạ thẳng thắn, không giống người có ý

đồ nhưng vừa rồi cô ta nhắc đếến Tống An Thần thì ánh mắt tỏaa ra tia nóng bỏng

chói mắt quá mức khiên Nhấtt Thế phập phồng lo sợ.

Cô chần chừ, vừa định bắt tay tự giới thiệu thì đằng sau lưng cô có người gọi:

“Judy, đến sớm thế.”

Judy ngồi trước mặt Nhất Thế mừng rỡ cười nói với ngườii phía sau Nhất Thế: “Tớ

vô tình gặp vợ của người tớ nói là perfect ấy.” Nhất Thế đúng lúc quay đầu cười với

người đằng sau.

Hai người cùng đờ ra. Lâm Nhược Hàm đang cười lập tức sa sầm, khinh khỉnh

cướp lời trước: “Diệp Nhấtt Thế, khéo thật!”

“Hả? Cô là Diệp Nhất Thế?” Judy kinh ngạc la lên “Nhược Hàm, đây là yêu tinh

hại người Diệp Nhất Thế cậuu nói hồi trước?”

Yêu tinh hại người? Nhất Thế vừa nghe cái từ đó thì lập tức nghẹn họng, hết sức

phản cảm. Xin hỏi Diệp Nhất Thế cô hại cô ấy hồi nào? Nhất Thế hừ lạnh đứng

dậy, tròn mắt, làm bộ ngây thơ nhìn Lâm Nhược Hàm “Em gái Lâm nhõng nhẽo

đến bar mà không sợ à?”

Mặt Lâm Nhược Hàm tái mét, không muốn để ý tới cô. Kéo Judy muốn đi, không

ngờ Judy đứng ỳ ra, đánh giá Nhất Thế từ trên xuống lần nữa, nhếch miệng châm

chọc: “Nhược Hàm, tớ luôn cho rằng cô ả cướp người bạn trai đó từ trong tay cậu

nhất định rất hấp dẫn nhưng cỡ này cũng quá thấp đi, muốn ngực không có ngực,

đòi mông không có mông, một chút hương vị cũng không có.”

Lâm Nhược Hàm liếc xéo Nhất Thế, hừ lạnh: “Không tự trọng là đủ rồi, đàn ông

chịu.”

Vốn dĩ Nhất Thế có chút tội nghiệp cho cô ta, dù sao chuyện đó đối với một cô gái

mà nói thực sự đả kích rất nặng nhưng cô ta lại công kích con người cô, điều này

khiến Nhất Thế tởm lợm. Cô không dằn được đốp lại: “Cũng không biết là ai không

có tự trọng, bò lên nhầm giường nữa.”

“Cô…” Lâm Nhược Hàm dấn lên một bước, định tát Nhất Thế bị cô giơ tay lên kịp

lúc, tóm lấy tay cô ta hất ra: “Diệp Nhất Thế tôi tự nhận không thiếu nợ gì cô. Cô ác

ý bôi nhọ tôi, tôi không so đo nhưng cô lại công kích tôi trước mặt người khác, xin

lỗi, tôi không phải đối tượng năm đó mặc cô dương oai diễu võ.”

“Nhược Hàm à, cậu bớt giận đi, cô Diệp Nhất Thế đây gả cho một ông chồng tuyệt

hảo, sớm đã không coi ai ra gì rồi.”

Lâm Nhược Hàm đang tức đến đỏ gay mặt mũi, nghe nói Nhất Thế đã cưới, không

nhịn được nhíu mày: “Anh An Thần đâu? Hừ, không cần cô rồi à?”

“Nhất Thế ơi ~~” Lúc này, Triệu Cát Tường vừa ợ vừa chạy ra, bước chân vững

vàng, hiển nhiên là ói xong hơi rượu đã tản bớt rồi. Cô lấy làm lạ nhìn hai cô gái đột

nhiên xuất hiện, đưa mắt hỏi dò Nhất Thế.

Nhất Thế đáp: “Thuận miệng nói vài câu ấy mà.”

Triệu Cát Tường quan sát hai người, kề tai Nhất Thế nói nhỏ: “Cái cô tóc dài hình

như không có ý tốt.” Triệu Cát Tường chỉ là Lâm Nhược Hàm, Nhất Thế cười

không nói. Lâm Nhược Hàm thấy cô luôn có bộ dạng như thế, cô đã quen rồi.

“Diệp Nhất Thế, quả nhiên anh An Thần vẫn không cần cô.” Lâm Nhược Hàm hừ

lạnh, liếc Judy “Chúng ta đi quán bar khác đi, xúi quẩy.”

Judy cũng không ngoảnh lại bám theo Lâm Nhược Hàm. Triệu Cát Tường ngơ ngác

hỏi: “Anh An Thần? Nhất Thế, không phải cậu kết hôn với Tống An Thần rồi sao?”

Nhất Thế thuận lợi nhìn thấy bóng lưng cứng ngắc của Lâm Nhược Hàm, còn có

Judy quay phắt lại kinh ngạc nhìn cô.

“Ừ, phải đó. Anh ấy còn dặn tớ hôm nay uống nhiều chút, cho anh ấy dễ dàng muốn

gì thì muốn kia.” Nhất Thế đỏ mặt cố làm bộ thẹn thùng, cười tít mắt.

Lâm Nhược Hàm mới khôi phục lại gương mặt đỏ gay vì tức bây giờ tái mét, hai

tay siết chặt, nghiến răng nghiến lợi. Judy trợn mắt há mồm lắp bắp “My perfect thì

ra là…” cô ta chỉ vào Nhất Thế, vẻ mặt hết sức khó coi.

Triệu Cát Tường thình lình có cảm giác tỉnh ngộ, cố ý phối hợp Nhất Thế: “Ôi cha,

bản lĩnh trên giường của ông xã cậu giỏi thế, hạnh phúc ghê nha.” Có lẽ là giọng

Triệu Cát Tường quá lớn, những người khác đều dời mắt qua đây. Lần này, mặt

Nhất Thế đỏ thật sự, không có chỗ chui. Bởi vì Triệu Cát Tường nói quá đúng.

Judy là loại người không biết cách che giấu cảm xúc của bản thân, cô ta vừa nghe

liền tức tối dậm chân. Lâm Nhược Hàm kéo Judy đi. Đợi hai người đi rồi, Triệu Cát

Tường cười ha hả: “Nhăm nhe chồng người ta, không biết xấu hổ.”

Nhất Thế hít sâu một hơi, ngồi trước quầy bar, bĩu môi: “Cát Tường, cậu biết cô ta

là ai không?”

“Nhìn trúng Tống An Thần?”

Nhất Thế thuật lại chuyện ba người họ cho Triệu Cát Tường, cô ấy nghe xong khóc:

“Cậu… dám trèo lên bác sĩ Tống?”

“Tớ… tớ không nhớ được, chắc là tớ lên.” Nhất Thế hơi nghẹn thở, rõ ràng mình

cởi áo Tống An Thần trước, cái này thì cô nhớ rõ lắm.

“Cậu vẫn còn may, ít nhất thì cậu có được người cậu thích, Lâm Nhược Hàm kia

mới xúi quẩy, chậc chậc.”

“Cát Tường, hiện giờ tớ rất lo.” Mặt Nhất Thế như trái mướp đắng nhìn Triệu Cát

Tường. Triệu Cát Tường liếc cô, giống như nhìn đồ ngu: “Cậu lo cái gì?”

“Tống… tình cảm của chồng tớ với Lâm Nhược Hàm tớ vẫn luôn băn khoăn mãi,

nếu bọn họ nối lại tình xưa thì sao?” Nhất Thế nước mắt lưng tròng nhìn Triệu Cát