
úc đầu ta cứu ngươi chẳng qua là để ăn tim
ngươi thôi.”
“Ừ.”
“Mỗi
ngày nằm cùng ngươi là để hút dương khí của ngươi.”
“Ừ.”
Giọng
Cầm Yểu không nén nổi xao động: “Ngươi nghe có hiểu không, ta là yêu quái!
Ngươi muốn sống thì lập tức cút đi thật xa cho ta! Đừng để ta nhìn thấy ngươi
nữa!”
Sơ Tễ
im lặng một hồi rồi lại xoa đầu Cầm Yểu: “Ta không sợ yêu quái, cũng không sợ
nàng hại ta, ta chỉ sợ nàng đuổi ta đi, nhưng nàng đã đuổi ta đi rồi… nên ta
không còn gì để sợ nữa.” Hắn đang nói bỗng cổ họng khẽ động, một dòng máu ấm
nóng chảy ra từ khóe miệng, tí tách nhỏ xuống khuôn mặt trắng xanh của Cầm Yểu.
Sơ Tễ
dùng tay vụng về giúp nàng chùi máu trên mặt, nhưng càng chùi càng làm nhòe mặt
nàng, Sơ Tễ bất lực: “Xin lỗi.” Cầm Yểu ngây ra một lúc rồi ngón tay run rẩy
phủ lên tấm lưng dày rộng của Sơ Tễ, chỗ đó ướt đẫm một mảng, có một mũi tên
lạnh lẽo đang cắm thẳng vào lưng hắn.
Thì ra
lúc nãy Thái tử bắn hai mũi tên, một mũi cắm bên tai Cầm Yểu, một mũi cắm trên
lưng Sơ Tễ. Cầm Yểu bắt đầu không nhịn được mà run rẩy, nàng hoảng hốt ngồi dậy
muốn xem thương thế của Sơ Tễ nhưng lại bị hắn ôm chặt dưới thân. Lúc này yêu
lực bá đạo không biết chạy đi đâu hết, Cầm Yểu hoảng hốt: “Sơ Tễ, Sơ Tễ, ngươi
dậy đi, để ta xem cho ngươi.”
“Nàng
phải bình an.”
“Ta rất
bình an, để ta xem ngươi trước đã!”
“Cầm
Yểu, ta luôn… vô dụng.” Sức lực trên người Sơ Tễ dần dần biến mất, hắn không
chống được thân hình, chỉ đành nhè nhẹ ngã xuống ngực Cầm Yểu, “Nhưng ta biết,
Cầm Yểu nhất định có thể sống tiếp. Nàng xinh đẹp và dịu dàng như vậy, nàng
nên… nàng đáng sống một cuộc sống tốt đẹp hơn, thấy được ánh nắng tươi sáng
hơn, ngắm được những bông hoa rực rỡ hơn, tự do như ngọn gió… sống cuộc sống
đầy màu sắc.”
Đó là
cuộc sống mà hắn hằng hướng đến, nhưng sau khi gặp Cầm Yểu, hắn chỉ hướng về
nàng.
“Giết
yêu nữ ngay lập tức!” Thái tử vừa hạ lệnh thì Cấm vệ quân liền vây lấy Cầm Yểu,
mũi thương sắc nhọn hướng về phía Cầm Yểu.
Cảm
giác hơi thở của người trong lòng ngày càng yếu, đôi tay Cầm Yểu ôm chặt lấy
hắn. Đời này của nàng vì sống nên đã sống, tay đầy máu tanh, dơ bẩn đến mức
khiến nàng ghét bỏ bản thân, nhưng lại có một nam nhân nói nàng dịu dàng, cung
phụng nàng như thần thánh, cam tâm tình nguyện chết vì nàng, chỉ vì lúc họ gặp
nhau lần đầu, nàng nhất thời hứng thú làm bừa, nàng chưa từng cứu Sơ Tễ, là hắn
đã cứu nàng.
“Chàng
luôn đối xử với ta tốt như vậy.” Sát khí bức người từ bốn phương tám hướng ập
đến, Cầm Yểu chỉ ôm Sơ Tễ lặng lẽ nói, “Chàng luôn đối xử với ta tốt như vậy
nhưng sao ta lại nỡ khiến chàng thất vọng, nỡ khiến chàng tổn thương thêm lần
nữa.”
Trên
Thiên đàn bỗng nổi gió lớn, người cả Kinh thành đều nghe thấy tiếng huyền cầm
văng vẳng, đến lúc người trên Thiên đàn sực tỉnh thì một yêu một nhân ôm nhau
kia đã không còn bóng dáng.
“Thương
mộc Yêu cầm, ăn tim người, bụng đói mà hóa ma. Bất tử bất diệt, đao thương bất
nhập.” Nữ nhân áo trắng thấp giọng niệm nhẹ, nàng lấy trong áo ra một cây bút
lông, “Con quỷ của ngươi ta thu đi rồi.”
Đầu bút
nhẹ điểm vào mi tâm Cầm Yểu, một đốm sáng vàng dính trên đầu bút của Bạch Quỷ,
bị nàng thu vào trong áo.
Sắc mặt
Cầm Yểu hơi trắng: “Bạch Quỷ cô nương, đa tạ.”
Bạch
Quỷ im lặng hồi lâu: “Thật ra nếu chờ đến sau khi ngươi hóa ma ta vẫn có thể
thu đi nội đan của ngươi.”
“Cũng
mấy ngày nữa thôi.” Cầm Yểu cười nói, “Trong một năm sau khi Sơ Tễ ra đi này,
ta đã nhìn đủ ánh mặt trời tươi sáng, thưởng thức đủ các đóa hoa rực rỡ, đời
này chưa từng tự do như vậy. Ta đã mãn nguyện lắm rồi.” Nàng sờ bụng, “Nếu chờ
thêm mấy ngày nữa thần trí ta mất hết, hóa thành ma, lại làm hại mạng người nữa
thì không tốt lắm. Ta muốn sạch sẽ đi xuống gặp Sơ Tễ.”
Bạch
Quỷ thu bút vào tay áo, giọng nói bay trong gió: “Bên cầu Nại Hà, cạnh đá Tam
Sinh, hắn nhất định không nỡ bỏ ngươi đi trước đâu.”
Cầm Yểu
cười nhạt, quay đầu nhìn ngôi mộ trong đám hoa, nàng biết, Sơ Tễ sẽ không bao
giờ bỏ nàng đi trước, sau này nàng cũng sẽ không bỏ lại hắn nữa.
Trong
biển lửa rừng rực, giọng nói ôn hòa của nam nhân như còn vang vọng bên tai:
“Hãy sống tiếp cho thật tốt.”
Nàng
choàng tỉnh, bầu trời đầy sao lấp lánh, làm gì có ngọn lửa thiêu đốt nào, nhưng
cảm giác nghẹt thở trong tim như vẫn còn đó, khiến nàng bất giác cau mày. Vẫn
là giấc mơ kia, nhưng nàng đã bắt đầu dần dần không còn nhớ được dáng vẻ của
người đó, năm tháng âm thầm nhưng giết người vô hình còn hơn ánh đao bóng kiếm.
Bạch
Quỷ ngồi yên lặng ngẩng đầu nhìn Ngân hà trên bầu trời, trăm năm, ngàn năm, rốt
cuộc đã một mình đi qua bao nhiêu năm tháng nàng cũng không nhớ nữa, cũng may
là trước khi quên hết tất cả, nàng đã thu hết một trăm con quỷ, một trăm chấp
niệm này rồi.
Bạch
Quỷ đi vào trong khu rừng chướng khí miên man, cây khô cỏ hoang che mất con
đường nhỏ lên núi, lâu rồi không tới, nàng tìm một hồi mới thấy đường lên núi.
La Phù
sơn không cao, chỉ một lúc đã lên tới đỉnh núi.
Nàng
ngẩng đầu nhìn, dưới bầu trời đầy sương là một cây dung* lớn đã chết khô,