
buông thõng xuống bàn im và ngoan như một chú cún con. Sự thay đổi bất ngờ này làm tôi chột dạ mất hứng hẳn.
- Sao vậy? Không chiến đấu à
- Im, nàng đang đến
- Nàng nào cơ? – Tôi ngạc nhiên
- Nữ thần
Tôi ớ người, phía sau tôi Bảo Hân đang đi đến, dáng đi kiêu sa nhưng cũng không chậm rãi. Nàng bước đến phía chúng tôi, gật đầu chào thằng Bảo rồi mới quay sang tôi. Tôi thì đang trố mắt nhìn cái dáng vẻ ngượng nghịu của thằng Bảo muốn tức cười thì nàng bảo:
- Anh H phải không nhỉ?
- Ừ có chuyện gì vậy em? – Tôi hỏi lại
- 2h30 anh xuống phòng anh Tiến Anh nhé, anh ấy có việc muốn trao đổi – Em mỉm cười, nụ cười hiền như quan thế âm bồ tát vậy.
- Ừ, được rồi. – Giọng tôi không dấu nổi vẻ hồi hộp
- Vâng, chào anh! Mong anh đúng giờ nhé!
Nàng mỉm cười và bước đi, thằng Bảo vẫn há mồm không thốt được lời nào. Tôi thì chả quan tâm lắm vì vụ phỏng vấn làm tôi cũng hơi lăn tăn.
- Sao lại thế được nhỉ? – Thằng Bảo làu bàu
- Sao trăng cái gì, tao sắp toi rồi – Tôi thẫn thờ
- Mày không thấy lạ à?
- Lạ cái đệch – Tôi bực mình
Nó chẳng quan tâm tí gì tới việc tôi sắp lên thớt trong cái Ngày phán xét này. Vẫn giọng trầm trầm buồn buồn nó bảo
- Mày vừa rồi mới gặp em nó đúng không?
- Ừ! Thì sao?
- Vậy sao em biết tên mày? Lúc nãy mày có nói không?
- Không! Mà ừ nhỉ - Tôi tự dưng thấy lạ
- Đấy, lại còn đến tận đây thông báo nữa.
- Thì sao?
- Thằng ngu. Công ty bao nhiêu người mà sao lại đến thông báo trực tiếp với mày, người khác em chỉ gọi điện đến báo lên là lên thôi. Haizzz – Nó thở dài
- Ừ, tao chịu
Thằng Bảo chán nản cầm chai bia ra ban công làm điếu thuốc. Tôi lại chìm trong những suy tư
Nói thế thôi chứ thực ra tôi cũng chẳng nghĩ nhiều về Bảo Hân thế lọ thế chai, cái tôi đang nghĩ lại là về cái việc tôi sẽ bị cho lên thớt ra sao trong cái gọi là Ngày Phán Xét ấy. Thật lạ, lòng tôi tuy hồi hộp nhưng cũng không đến nỗi bi quan.
Ngáp dài trong chờ đợi đến chán nản thì cũng đến giờ tôi phải lên gặp cái thằng cha Tiến Anh ấy, tôi ra cầu thang máy bấm tầng để đi lên. Cửa thang máy mở cửa, đúng là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, trong đó là Bảo Hân, chắc là từ dưới tầng đi lên.
- Chào anh! – Bảo Hân nhoẻn miệng cười
- Ừ chào em – Tôi lịch sự đáp lại
Mùi nước hoa thoang thoảng bay nhè nhẹ, tôi không mấy khi quan tâm đến nước hoa nhưng cũng cảm thấy thư thái dễ chịu, không kinh tởm như loại của mấy bà cùng phòng sực nức đến ngạt mũi.
- Em dùng Channel five à? – Tôi gợi chuyện, đấy là cái tên nước hoa duy nhất mà tôi biết.
Em cười khục nhẹ trong cổ nhỏe miệng cười, cái môi hơi cong có sức gợi cảm ghê gớm, thảo nào thằng Bảo điên nó phát rồ như vậy cũng phải.
- Không phải, là loại J'adore Giftset – Bảo Hân trả lời
Tôi cười nhẹ, em quay sang nhìn tôi thân thiện.
- Hình như anh H không biết nhiều về nước hoa thì phải
Tôi hơi xấu hổ nhưng ở với cái lũ bân bẩn suốt ngày đi công trường thì làm sao mà phân biệt được cơ chứ.
- Đấy là loại duy nhất mà anh biết – Tôi thành thật.
- Thế à!
- Ừ, còn nhiều loại nữa à? – Tôi hỏi cho có chuyện
- Vâng, nhiều lắm, nước hoa có cả một nền văn minh đấy anh ạ!
- Ờ thế à? – Tôi chả hào hứng cho lắm
Hóa ra Bảo Hân cũng thân thiện chứ không như vẻ kiêu sa và khó gần của vẻ bè ngoài, cách em nhìn và gợi ý cũng làm cho người đối diện cảm thấy thoải mái. Tôi bây giờ lại thấy Bảo Hân khá là dễ chịu.
- Sao em biết anh mà báo thế? – Tôi hỏi
- Hi hi! – Em cười
- Sao mà em cười?
- Thì em hỏi chứ sao. Lúc lấy cơm em hỏi mấy chị xem anh là ai mà hậu đậu thế, với lại nhớ ra lịch nên nhắc anh luôn.
- Em quả là có trí nhớ siêu phàm – Tôi trêu em, không nghĩ là em lại nhớ được cái tên tôi trong hàng chục người lên thớt hôm nay.
- Hứ! Còn dân xây dựng bọn anh quả là khô khan – Em phản ứng lại ngay lời trêu của tôi.
- Ai bảo khô khan, bọn anh cũng rất lãng mạn và yêu màu sắc – Tôi nói mặt tỉnh bơ
- Lãng mạn? màu sắc? hi hi! – Em cười
- Ừ! Ít ra anh cũng phân biệt được các loại vải, giữa ren và satin đấy – Tôi nháy mắt trêu em
Bảo Hân đỏ bừng mặt xấu hổ, chắc bây giờ mới nhớ ra buổi trưa nay. Tôi cười khùng khục vì em bị mắc lừa, nhất thời Bảo Hân không nói được gì
May cho em là cửa thang máy mở ra và phòng sếp mới đã ở phía đối diện. Tôi rảo bước nhanh về phía đó nhưng Bảo Hân cũng đi nhanh không kém cạnh tôi.
- Anh Tiến Anh thoải mái lắm, anh cứ tự nhiên nha – Bảo Hân dặn tôi
- Ừ! Anh là thằng cóc tía có sợ ai đâu cơ chứ - Tôi cười
- Em hy vọng vậy – Bảo Hân cười tươi
Bảo Hân mở cửa phòng giám đốc cho tôi, nghĩ thế nào tôi lại kéo tay em lại, Bảo Hân hình như hơi giật mình. Tôi thì thào vào tai em.
- Màu xanh hợp với em lắm
Bảo Hân ngớ người, mặt một lần nửa ửng đỏ lên xấu hồ. Tôi cười hì hì. Em không có cơ hội đáp trả tôi vì giờ đã vào phòng GĐ rồi. Thực ra tôi chỉ muốn trêu em tí cho đỡ căng thẳng khi bước vào phòng thằng cha sếp mới này.
- Anh H đã đến thưa Giám Đốc – Bảo Hân giới thiệu tôi
- Ừ, mời ngồi, em đi pha cho anh cốc trà – Giám đốc cười với tôi
- Nếu có cafe thì cho tôi một cốc – Tôi gật đầu chào GĐ rồi nói với theo Bảo Hân. Bảo Hân cười