
Tĩnh bị tức đến nói không ra lời, chỉ có thể hỏi ngược lại, "Ăn cơm còn phải cùng anh nói chuyện phiếm sao?"
"Không phải." Hạ Phong thấy đạt tới mục đích, liền đem máy ghi âm đóng lại, sẽ đem băng ghi âm cẩn thận từng li từng tí cất trong túi.
"Nếu không đây?"
Hắc hắc. . . . . . Không nghĩ tới hoàng tử cũng có diễn xuất ngây thơ này sao ?
Ái Tĩnh vừa nhìn Hạ Phong thu đồ vừa tiếc hận.
Nếu như không phải là diễn xuất cô cũng tốt, cô thật muốn đem cái tin tức này bán cho mấy tờ báo lá cải, khiến phụ nữ tính ảo tưởng đến Hạ Phong bớt một ít.
"Muốn ăn chén bánh trôi mặn kia của em." Thoạt nhìn dáng vẻ ăn rất ngon.
"Nơi đó có một nồi. . . . . ." Đầu bếp nấu một nồi, anh tội gì chấp nhất muốn chén trên tay cô?
"Cái đó ăn không ngon!" Hạ Phong bắt đầu tính khí đùa bỡn.
Làm sao? Đây là đồ cùng một nồi chứ?
Nhìn Hạ Phong nửa ngày, Ái Tĩnh rốt cuộc buông tha tranh chấp với anh, cầm chén kia trên tay nâng đến trước mặt anh."Lười phải tranh với anh. Thiếu gia, mời ăn một chén này."
Sau khi cầm chén để xuống, cô sẽ đi lấy một chén, khoái khoái lạc lạc ăn.
Hạ Phong ăn chén canh trước mặt này, nhìn lại Ái Tĩnh một chút, cảm giác bánh trôi trong chén thời điểm Ái Tĩnh ăn không có ăn ngon như vậy.
" Chén này quá bình thường rồi, anh muốn chén kia!" Phách Vương lần nữa ra lệnh.
"Này, không Phải anh quá nhàm chán chứ? Rõ ràng chính là đồ giống nhau. . . . . ." Thấy Hạ Phong lại muốn đem băng ghi âm đặt vào bên trong máy, Ái Tĩnh đứng yên giơ cờ đầu hàng.
" Được, chúng ta trao đổi." Cô cũng không có hơi sức phục vụ thiếu gia cáu kỉnh này, liền đem chén hai người đang cầm trao đổi.
Hạ Phong mím môi môi mỏng, nhìn Ái Tĩnh ăn rất thích, chính mình tự ăn cũng không như thế nào. . . . . .
Chỉ trong chốc lát, anh rốt cuộc biết vấn đề ở nơi nào."Anh muốn cùng em ăn chung chén, vậy thì ăn sẽ rất ngon, anh không cần tự mình ăn một chén."
Nói xong, anh ngồi vào bên cạnh Ái Tĩnh, tự ý cầm thìa trong chén bánh trôi của cô.
Ừ, cảm giác quả nhiên rất ngon!
Ái Tĩnh ngây người nhìn. Người đàn ông này quả nhiên rất nhàm chán. . . . . .
Nhưng nhìn anh vẫn múc bánh trôi trong chén, cô cũng không thuận. Cô đói đến nỗi
ngực dán vào lưng rồi, anh lại vẫn muốn cướp đồ ăn của cô? !
Vì vậy nhanh chóng đưa thìa ra, cùng Hạ Phong giành vớt bánh trôi trong chén.
Nếu anh xuống giường hãy thu lại phong độ thân sĩ, vậy thì đến đây đi! Muốn cướp đồ ăn, cô tuyệt đối sẽ không giành của người thua đấy!
Đối với tình nhân trống rỗng mới mọc ra này, Ái Tĩnh hoàn toàn không có cách nắm bắt anh.
Dù sao hai người ở trên giường rất hòa hợp, anh lại săn sóc, cho nên cũng coi là chấp nhận anh.
Chỉ là rất kỳ diệu, bọn họ chưa từng công khai ở bên ngoài.
Vừa mới bắt đầu Hạ Phong còn không quan tâm, bởi vì chỉ cần anh gọi điện thoại hẹn cô, cô đều đồng ý, chỉ là địa điểm ước hẹn sẽ sửa thành Hạ gia.
Nhưng đã lâu về sau, Hạ Phong liền bắt đầu buồn bực.
Gần đây, anh thường ở trong nhà vệ sinh, ngẩn người soi gương. . . . . .
Anh biến dạng rồi sao? Sức quyến rũ của hoa hoa công tử không còn sao? Nếu không tại sao Ái Tĩnh không muốn cùng anh ra ngoài?
Hạ Phong bắt đầu nghiên cứu diện mạo của mình, rốt cuộc là nơi nào có nhiều nếp nhăn? Anh vẫn chưa có dấu hiệu đầu trọc mà?
"Tổng giám đốc Hạ, cậu là tự nhiên cuồng yêu à? Làm gì soi gương lâu như vậy. . . . . . Tôi còn tưởng rằng cậu ở bên trong ngủ thiếp đi đấy." Phó Kính Dương đi ngang qua tập đoàn Hạ thị, đặc biệt lên xem một chút, không nghĩ tới ở phòng làm việc của tổng giám đốc đợi nửa tiếng vẫn không nhìn thấy người.
Anh mới theo ám hiệu của thư ký, chạy đến nhà vệ sinh xem một chút. . . . . .
"Cậu mới thích rình coi đấy. Lén lén lút lút chạy đến, nghĩ hù dọa người nào?" Hạ Phong cố làm ra vẻ rửa tay, mới theo bạn tốt đi ra nhà vệ sinh."Tìm tôi có việc sao?"
"Kỳ quái, không có sao không thể tìm cậu?" Trở lại phòng làm việc, Phó Kính Dương bưng cà phê thư ký mới pha lên, vừa nồng lại vừa thơm mát, uống ngon cực kỳ.
Cố tình như vậy thư ký không phải của anh. Ai. . . . . .
Giống như bạn gái hiền tuệ cũng sẽ không là của anh . . . . . Bạn gái của anh chỉ biết so lớn tiếng với anh, mắng thô tục, đi an ủi người đàn ông thất tình khác. . . . .
Yêu đến chết thảm, tóm lại là anh xấu số.
Nhưng mà bạn tốt nên so với anh may mắn, trước anh hỏi người phụ nữ kia ── Cầu Ái Tĩnh thực là khéo léo hơn nhiều.
Uống hai miệng cà phê hương nồng mới phấn chấn tinh thần, Phó Kính Dương mới mở miệng, "Gần đây như thế nào?"
"Cái gì gần đây như thế nào?" Hạ Phong lười biếng liếc bạn tốt một cái. Điên cuồng, ai biết cậu ta đang hỏi cái gì!
"Tôi đương nhiên là hỏi cậu và Ái Tĩnh." Anh hỏi người phụ nữ khác làm gì à?
Nhớ ngày đó, anh theo đuổi Duy Mỹ cũng là Ái Tĩnh cung cấp tình báo, hiện tại cô ấy động tâm, anh đương nhiên muốn quan tâm rồi.
"Hắc, cậu biết tôi và cô ấy nói yêu thương sao?" Hạ Phong hai mắt sáng lên, bộ dáng thất vọng lúc trước biến mất.
"Dùng đầu gối nghĩ cũng biết cái người này hoa hoa công tử, đối với một người phụ nữ có hứng thú thì đương nhiên là ôm cô ấy vào lòng rồi hãy nói."