XtGem Forum catalog
Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Bạn Gái Cuối Cùng Của Triệu Phú

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323910

Bình chọn: 7.00/10/391 lượt.

ền dơ bẩn, một ngày nào đó cũng sẽ bị

những tiểu tứ tiểu ngũ khác đoạt đi.

Chẳng phải có câu, thê không bằng thiếp, thiếp không bằng trộm còn gì.

Chương 2: Khi gặp ma biến thành axit sunfuric

- Mỹ nhân yêu kiều nhiều như vậy

Đáng tiếc chỉ là biểu tượng -

Từ Tịch Tịch đã từng nói, buổi đêm ở thành phố này, càng ngày càng có khuynh hướng phục vụ cho những nam nữ thanh niên lớn tuổi.

Phùng Sở Sở bước ra khỏi tòa soạn, đóng cửa kính, thuận tiện khóa

lại. Trong phòng làm việc còn để lại mấy ngọn đèn nhỏ, là ý của Tổng

biên tập, sợ ban đêm có ai đụng phải trộm, có chút ánh sáng cũng có thể

khiến chúng dè chừng.

Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, tám giờ đúng, Dương Quang chắc giờ đã về nhà, tự mình đi tàu điện ngầm thì hơn. Phùng Sở Sở không muốn làm phiền anh, cô thậm chí rất ít khi mở miệng bảo Dương Quang đến đón mình tan

làm, mặc dù anh thường xuyên đi ngang qua đây. Cô không quen mở miệng

bảo anh làm gì đó cho mình, mặc dù anh là bạn trai của cô, nhưng trong

lòng Phùng Sở Sở, tư tưởng độc lập vẫn bén rễ ăn sâu tận đáy lòng, người đàn ông đó, có thể chung sống với mình, nhưng không thể áp đảo mình.

Khóa chặt cửa xoay người, đi chưa đầy mấy bước nữa là đến thang máy,

Phùng Sở Sở bước lên trước, vươn tay ra, chưa chạm vào nút bấm trên

tường tay đã rụt lại. Cô thực sự không thể nào một thân một mình đi

thang máy giữa đêm tối thế này. Mấy cái độc lập này nọ kia của cô, coi

như nói cho không khí nghe đi. Suy cho cùng, cô vẫn là một người phụ nữ

hay lo sợ những chuyện vặt vãnh, cô sợ lúc thang máy hỏng, một mình bị

nhốt trong không gian nhỏ hẹp đó.

Vậy nên cô xoay người, đi về phía cầu thang bộ. Đèn cảm ứng lúc sáng

lúc tối, chỗ này bình thường đã ít người đi lại. Người hiện đại mà, có

thể nằm tuyệt đối không ngồi, có thang máy rồi còn có ai đi thang bộ?

Vậy nên đèn ở đây hỏng cũng không có người báo sửa, tay vịn dơ cũng

không có ai đến quét dọn, nơi này, cùng với khu phòng làm việc ngăn nắp

đẹp đẽ kia, có vẻ cực kỳ không hài hòa.

Phùng Sở Sở cẩn thận bước đi, giầy cao gót đạp trên bậc thang đầy

bụi, phát ra những tiếng động chói tai trong không gian yên tĩnh nơi

đây. Từng tiếng từng tiếng, từ từ xô vào tim cô, chỉ cảm thấy tiếng giày cao gót càng ngày càng vang, càng ngày càng dồn dập, mới đi được hai

tầng đã thở hổn hển. Cô quả nhiên vẫn là một con quỷ nhỏ nhát gan, cô

thực sự rất sợ ma mà.

Tựa vào tay vịn thở mấy hơi, làm cho hơi thở nhịp tim bình ổn một

chút, Phùng Sở Sở lại tiếp tục đi xuống lầu. Nhưng lần này lại có chút

khác biệt. Trên cầu thang, dường như đang vọng lên tiếng bước chân của…

hai người. Một trong số đó dĩ nhiên là cô, còn lại thì… là ai? Trái tim

yếu ớt của cô một lần nữa lại thót lên. Mặc dù tốc độ xuống lầu của cô

rất nhanh, bước chân lộn xộn, tâm trạng bối rối, nhưng cô vẫn còn phân

biệt được, đằng sau thực sự có người đang đi theo cô.

Vất vả lắm mới đi hết cầu thang, bước vào đại sảnh tầng dưới, mặt đá

cẩm thạch bị cô dẫm lên, phát ra những tiếng vang giòn tan. Đã sớm qua

giờ tan tầm, cho dù là đại sảnh cũng không có lấy một bóng người, may mà ánh đèn so với chỗ cầu thang kia sáng hơn không ít, khiến cho lá gan

của Phùng Sở Sở lại to ra mấy phần.

Cô giơ túi lên, vừa đi về phía trước vừa tính toán trong đầu, nếu có

người tập kích mình từ đằng sau, cô nên tự vệ thế nào. Trong tay cô trừ

một chiếc ví da xinh xinh ra thì không có bất cứ thứ vũ khí nào khác. Mở miệng cầu cứu e là cũng chẳng phải ý hay, trong tòa nhà đã sớm phòng

không nhà trống, cho dù có người, chạy tới cứu cô chỉ sợ thời gian cũng

không kịp.

Đầu óc cô trở nên bấn loạn, giống như một hũ tương. Cô đột nhiên rất

muốn gọi điện cho Dương Quang, nhưng lại căng thẳng đến cừng đờ cả

người, chỉ có thể duy trì một tư thế, cố gắng đi về phía cửa. Thậm chí

cô còn không có cả sức lực rút điện thoại di động.

Tiếng bước chân chết tiệt kia vẫn không biến mất, thậm chí còn cách

cô ngày càng gần, Phùng Sở Sở thậm chí còn cảm thấy được, một bóng người đang đứng phía sau cô, nhanh chóng tiến về phía cô, dường như cô còn có thể nghe thấy cả tiếng hít thở của hắn.

Rốt cục, một bàn tay nặng nề đặt lên vai Phùng Sở Sở, tiếng thét chói tai của cô gần như sắp xé rách cả cổ họng vọt ra, vang lên trong đại

sảnh trống trải. Đúng lúc đó, tiếng một người khác đã chặn trước, nói

với Phùng Sở Sở, “Cô Phùng, đã trễ thế này rồi mà còn chưa về nhà sao.”

Phùng Sở Sở quay đầu lại, thấy rõ gương mặt của người kia, thì ra là

anh bảo vệ Tiểu Trần của tòa nhà này, anh ta đang trưng một khuôn mặt

tươi cười ra hào hứng chào hỏi cô. Trái tim nhảy lên nhảy xuống của

Phùng Sở Sở cuối cùng cũng có thể về chỗ, tiếng thét kia cũng bị cô cố

gắng nuốt vào trong bụng.

Cô ráng giả bộ trấn định, đáp lại Tiểu Trần với một gương mặt tươi

cười, nói: “Cũng chẳng biết làm sao, làm thêm giờ mà. Đi ngay đây, tạm

biệt nhé.”

Tiểu Trần gật đầu một cái, phất phất tay với cô rồi xoay người đi làm việc của mình. Phùng Sở Sở thấy an tâm, tiếp tục đi về phía cửa chính.

Người vừa thấy nhẹ nhõm, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhà