
y lại không thể nào thắng được kỹ xảo trêu đùa cao siêu của ông xã, chỉ cần anh cố ý hấp dẫn cô, không cần làm cái gì, chỉ cần một ánh mắt là có thể để cho cô thuần phục.
"Cha mẹ quan hệ là để bồi dưỡng và chăm sóc cây non."
Đôi mắt xanh xinh đẹp trợn to, cô tức giận sẵng giọng: "Ngụy biện!"
Ân Hạo lơ đễnh cười khẽ, nhẹ nhàng đè cô xuống giường, đưa tay bắt lấy đôi nhũ hoa xinh đẹp no tròn của cô, bắt đầu xoa bóp.
Đồng Vũ Thiến không nhịn được than nhẹ ra tiếng.
Sau khi mang thai thân thể của cô càng trở nên nhạy cảm, có lúc chỉ là ma sát nhẹ trước ngực cũng làm cô dâng lên một trận tê dại, để cho cô khốn nhiễu không dứt.
Vào lúc này chỉ là bị anh vuốt ve, mà cơ thể của cô đã nóng ran lên, cả người vô lực phát ra tiếng kêu mềm nhũn.
"Ông xã....nhẹ một chút..."
Tiếng rên rỉ của cô chỉ càng kích thích anh thêm hưng phấn mà thôi không đến vài giây sau, trong phòng chỉ còn dư lại tiếng nam thở gấp và tiếng rên yêu kiều của nữ.
Đợi kích tình bình phục, hai người tựa sát vào nhau, nghe nhịp tim của nhau, sau khi hưởng thụ hoan ái cả người đều có dư vị thỏa mãn hạnh phúc.
Không biết qua bao lâu, Đồng Vũ Thiến lại vùi đầu vào ngực anh, như có điều suy nghĩ kêu: "Ông xã...."
"Hả?"
"Anh nói xem, ông nội có thể đợi đến Tiểu Hạo ra đời hay không?" Kéo tay của anh đặt lên bụng của mình, Đồng Vũ Thiến có chút lo lắng hỏi.
Nhắc tới người thân mà anh coi trọng nhất, giọng nói của Ân Hạo lại trở nên kéo dài hơn: "Anh không biết...."
Tốc độ mất trí nhớ của người già phát triển rất nhanh, trước mắt nếu dùng những loại thuốc tân tiến nhất thì cũng chỉ có thể trì hoãn tốc độ của bệnh mà thôi, không cách nào ngăn căn bệnh quái ác này phát triện, đây cũng là bệnh mà khiến cho người ta đau lòng nhất.
"Em nghĩ, ông nội có thể đợi đến lúc Tiểu Hạo ra đời." Khóe miệng nâng lên nụ cười, Đồng Vũ Thiến lấy giọng kiên định nói.
"Sao em lại có lòng tin như vậy?"
"Chúng ta cũng phải bởi vì ông nội mà hy vọng, mới có cơ hội ở chung một chỗ, không phải sao?"
Đi theo lời của cô hồi tưởng lại những gì đã trải qua, Ân Hạo không nhịn được mà thở dài. Nghe nói khi phụ nữ mang thai thì thường hay lo lắng, sẽ trở nên đa sầu đa cảm, điểm này anh tuyệt đối có thể chứng thật
Lòng anh luôn yêu quý người vợ biết lo lắng cho ông nội anh. Nhưng anh thật sự rất sợ Tiểu Hạo ra đời sẽ biến thành một đứa nhỏ đa sầu đa cảm.
Vì dời đi tâm tình đang rất hoang mang của cô, anh cười nhẹ ra tiếng. "Anh chỉ nhớ đến lúc em cởi quần áo của anh."
Nghe anh nhắc đến đoạn chuyện túng quẫn kia làm cho cô vô cùng lúng túng, Đồng Vũ Thiến tức giận nắm mu bàn tay của anh.
"Tại sao anh lại nói chuyện này?" Cô thật sự lo lắng cho ông nội của anh, anh còn vui vẻ nói giỡn nữa sao!
"Được, không đề cập tới nữa. Bất quá anh muốn hỏi em, có phải khi đó em đã sớm để ý đến anh rồi hay không, cho nên cố ý mai phục ở nơi đó, sau đó cởi quần của anh xuống, chuẩn bị bắn cung vào người bá vương ương ngạnh?"
Bị Ân Hạo chọc cho mặt mày đỏ bừng, Đồng Vũ Thiến làm bộ dáng như sắp bóp chết anh.
Thế nhưng anh lại ra tay bắt lấy tay của cô, trịnh trọng, thâm tình nói: "Thiến Thiến, đây là ký ức thuộc về hai chúng ta, mặc kệ là vui hay buồn, anh sẽ vĩnh viễn nhớ nó"
Mặc dù bệnh của ông nội có thể làm cho anh quá sức, nhưng đúng là anh phải bởi vì ông nội mà thêm một hy vọng, mới có cơ hội tìm được người mình muốn dắt tay đi cả đời.
Đây cũng là quà tặng quý giá nhất của ông nội!
Dẫu có tức giận cũng không thể không bị lời nói thâm tình của anh làm cho cảm động. Đồng Vũ Thiến vừa bực mình vừa buồn cười đấm nhẹ vào bả vai anh, "Anh thật là đáng ghét!"
"Nhưng mà anh thật sự rất yêu em bà xã!" Ân Hạo ôm chặt lấy vợ yêu, không sợ buồn nôn mà thổ lộ.
Nghe lời tỏ tình đó, Đồng Vũ Thiến không biết nên vui vẻ hay không, suy nghĩ một chút cô cất giọng không phục mà nói với anh. "Được rồi, em cũng yêu anh, chỉ là, sau này lúc em rơi vào thời điểm mơ hồ, anh phải nghĩ cách cứu em nhé!"
Nghe vậy, Ân Hạo không nhịn được thở dài.
Anh chẳng những phải làm bác sĩ, mà sau khi kết hôn thỉnh thoảng anh còn phải hoa thanh thành siêu nhân, cứu vớt cô vợ khả ái của mình. Hết cách rồi, ai bảo anh chính là yêu cái cô gái ngu ngơ này cơ chứ! Bác sĩ chính là người có cho Cola linh cảm.
Một thời gian trước đến phiên Cola xin nghỉ để đưa mẹ Cola mẹ đi bệnh viện khám bệnh, mặc dù đã lên mạng để hẹn trước với bác sĩ, nhưng cũng vui mừng đến khiếp sợ khi người phụ trách lại là một bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai, dù là sức khỏe của anh luôn tràn đầy, nhưng tốc độ chẩn bệnh lại chậm hơn rất nhiều so với các phòng bệnh khác. Cho nên, để dẫn mẹ Cola đi khám bệnh mà tiêu tôn hơn nửa ngày để chuẩn bị tâm tư.
Không ngờ, lần ở trong bệnh viện đợi mấy giờ này, ngoài ý muốn kích thích Cola viết quyển này chen ngang bản thảo Linh Cảm.
Lại nói mẹ Cola sau khi báo danh lại phải đi đến phòng kiểm tra huyết áp, mà chỗ báo danh lại ngay cạnh nhà vệ sinh, đang cảm thấy rất nhàm chán, tầm mắt Cola lơ đãng bị một anh đẹp trai hấp dẫn (tại sao các bác sĩ bây giờ lại đẹp trai hơn tưởng tượng của mình vậy?)
Sau khi người