
rèm lên, nhìn thấy Ân Hạo đang ngồi trước màn hình máy vi tính.
Khắp nơi tối đen, chỉ có ánh sáng của màn hình máy vi tính.
Ánh sáng tỏa lên trên người anh, nhìn vào gò má anh tuấn, trong lòng cô như bị người ta cào nhẹ một cái, tim đập thình thịch.
Cô tại sao ở chung phòng với anh?
Cô cố gắng nhớ lại, nhưng không nghĩ tới được trước đó xảy ra chuyện gì.
Chẳng lẽ cô đang nằm mộng?
Cô đang chuẩn bị véo mặt mình thì Ân Hạo quay đầu nhìn cô một cái hỏi: “Đã tỉnh? Cảm giác thế nào? Có chỗ nào không thoải mái?”
Chống lại tầm mắt của anh, nháy mắt, trái tim của cô đập thật nhanh, nhanh tới mức cô có cảm giác mình không thể hô hấp.
Phát hiện cô đang hoảng hốt nhìn mình, Ân Hạo đứng dậy bước nhanh tới phái cô: “Sao rồi, sẽ không phải bị đụng tới ngốc chứ?”
Trước đó đã kiểm tra cho cô, anh phát hiện trừ trán bị sưng những chỗ khác không có gì bất thường, mới kéo màn để cô nghỉ ngơi.
Đồng Vũ Thiến nhìn thấy anh bước về phía mình, cả người lâm vào tình trạng báo động, vội vàng lùi về phía sau dựa sát vào vách tường.
Ân Hạo nhìn dáng vẻ đề phòng của cô, môi mỏng khẽ nở nụ cười.
Cô gái này rốt cuộc sao lại sợ anh đến vậy?
“Tại sao lại sợ tôi?” Nheo mắt lại, anh cố ý tiến sát gần mặt cô hỏi.
Anh tiến sát quá gần, gần tới mức Đồng Vũ Thiến có cảm giác hơi thở ấm áp của anh phảng phất lên mặt.
Cảm giác thân mật như vậy khiến cô hoảng hốt, vội co mình lùi về sau, nhưng cảm giác lạnh lẽo từ vách tường truyền đến khiến cô hiểu rằng, mình đã không còn đường lui.
Cô âm thầm than thở, đưa ngón trỏ khẽ đẩy đầu vai anh không ngừng nói: “Này… cái đó… anh… anh có, có thể đừng dựa sát vào tôi như thế…”
Bởi vì quá mức sợ hãi, cô nói cũng không tròn câu.
“Tại sao tôi lại cảm thấy dáng vẻ này của em nhìn ăn thật ngon miệng?”
Xem ra anh thật sự dọa cô rồi!
Nhìn toàn thân cô phát run, đôi mắt tròn to long lanh, giống như lúc nào cũng có thể tuôn trào ra một vạc nước, cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng đầy đặn khẽ run khiến anh có ý nghĩ muốn ngậm lấy, thưởng thức mùi vị của cô…
Ý nghĩ vừa xẹt qua, trong miệng truyền đến cảm giác ngọt ngào, một lần nữa anh lại phát hiện, mình đã bị dáng vẻ kinh hoàng đáng yêu của cô hấp dẫn, trực tiếp cúi đầu hôn xuống miệng cô.
Đột nhiên bị Ân Hạo hôn, Đồng Vũ Thiến mở lớn hai mắt, không thể tin được chuyện xảy ra trước mắt.
Anh… Sói háo sắc hôn cô?
Cô chớp mắt lại chớp mắt, muốn xác định tình hình trước mắt này chỉ là giấc mộng.
Nhất định hôm nay gặp sói háo sắc bị kinh sợ quá độ, cô mới có thể gặp mộng xuân…
Môi của anh thật mềm, thật nóng… Chưa bao giờ hôn người khác, Đồng Vũ Thiến hoàn toàn bị vùi lấp trong cảm giác nóng bỏng của hai đôi môi.
Đầu lưỡi của anh linh hoạt như con rắn, đầu tiên là khẽ liếm môi cô, sau đó trượt vào trong miệng cô, dây dưa cuốn lấy cái lưỡi thơm mềm của cô.
Khi đầu lưỡi của anh tận tình trêu chọc, Đồng Vũ Thiến theo bản năng làm theo động tác của anh, khiến môi lưỡi dây dưa.
Lần đầu tiên hôn môi, cô cảm thấy sắp không thở được, cả người mơ mơ màng màng, đôi tay không biết từ lúc nào đã ôm chặt lấy cổ anh.
Phát hiện cô nhiệt tình phản ứng, cả người Ân Hạo hoàn toàn kích động.
Môi anh rời khỏi môi cô, chuyển sang bên tai cô, liếm mút vành tai trắng hồng.
Cảm giác ướt át buồn buồn truyền tới, Đồng Vũ Thiến sợ nhột rụt vai, yêu kiều kêu ra tiếng.
“Ừm, thật là nhột..”
Nghe giọng nói mềm nhũn yêu kiều của cô, Ân Hạo đang đứng ở mép giường hoàn toàn không chịu nổi tách chân cô ra, muốn cô khóa chặt hông anh, để cho nơi mẫn cảm của cô dán sát vào lửa nóng của mình.
Cô mặc quần sóc jean, sự tiếp xúc thân mật kì dị như vậy khiến cho cô chợt lấy lại tinh thần.
“Ân Hạo…”
Anh kéo tay cô, chạm vào lửa nóng đã sớm cương cứng.
“Anh muốn em.”
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của nah, cảm giác nóng rực từ lòng bàn tay truyền tới khiến cô phát hiện ra mình thế mà lại chìm đắm trong nụ hôn của anh, không thoát ra được.
Cô ngây người một lúc, cuối cùng giật mình tỉnh táo, tình hình trước mắt này, đáng chết hoàn toàn không phải là mộng! Đã tử bởi DocTruyen.Org
“Tôi… tôi… không được…”
Rút tay về, Đồng Vũ Thiến hốt hoảng cự tuyệt.
Bọn họ căn bản không hề biết nhau, sao lại có thể tùy tiện lên giường?
Mặc dù cô quả thật bị dáng vẻ anh tuấn lịch sự của anh hấp dẫn, nhưng cô rất quý trọng lần đầu tiên của mình, cô muốn đem lần đầu của mình tặng cho người đàn ông cô yêu, không thể tùy tùy tiện tiện không giải thích được mà đánh mất.
“Em không cần?”
Ân Hạo nhướng mày, nâng môi cười hỏi, mười ngón tay thon dài đã sớm chui vào trong áo cô dùng sức xoa nắn nơi mềm mại đẫy đà, cảm thụ xúc cảm mềm mại mịn màng.
Ngây người như phỗng nhìn khóe môi anh nở nụ cười xấu xa, Đồng Vũ Thiến đỏ mắt, mãnh liệt lắc đầu.
“Nhưng phản ứng của em hình như không giống với lời nói của mình.”
Nói xong anh đưa dục vọng nóng bỏng đâm lên phía trước.
Bị dục vọng cường tráng của anh chạm vào, cô không kiềm chế được phát ra tiếng kêu rên mềm mại, gương mặt có chút bối rối.
“Nhìn xem, em thật nhạy cảm.”
“Anh…”
Đồng Vũ Thiến há hốc mồm cứng đờ lưỡi, trong đầu rối loạn một đoàn, nói không ra nửa