Old school Swatch Watches
Bạn Học, Chào Em!

Bạn Học, Chào Em!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322060

Bình chọn: 9.5.00/10/206 lượt.

ính là Giản Vu Ngôn. Cậu ta sợ em quấn lấy nên mới nói dối, định đẩy em sang cho anh, có điều”, Mộ Tử Khâm cầm tay cô, “Anh còn phải cảm ơn cậu ta ấy chứ, nếu không như vậy anh làm sao có thể có cơ hội gặp lại em? Tả Ưu, đừng đi nữa, hãy ở lại bên anh”.

Đổng Tả Ưu rút tay lại, cười cười: “Ngại quá, anh cũng biết mà, em luôn không có hứng thú với người đàn ông nào thích em... À thế, em còn phải đi tìm Giản Vu Ngôn luôn đã, đi trước nhé. Bree, sắp xếp hành lý, chúng ta đi”.

Tống cổ được Đổng Tả Ưu xong, Mộ Tử Khâm quay đầu lại, nghiến răng, nói từng chữ một với quản lí bàn tiếp tân: “Sau này nếu như cô gái đó còn xuất hiện thì cho dù anh có đốt cái khách sạn này đi cũng được, cho nổ luôn cũng được, nói chung tuyệt đối không được để cô ta vào một lần nữa, biết chưa?”.

Quản lí tiếp tân vội vàng gật đầu, nhưng anh ta thực sự không hiểu vì sao thái độ của tổng giám đốc lại thay đổi 180 độ như vậy, đột nhiên tránh Đổng Tả Ưu như tránh độc.

Khi về đến nhà, Mộ Tử Khâm phát hiện ra tất cả đồ đạc của Dụ Vi Hề đều không thấy đâu nữa. Trên bàn phòng khách chỉ còn lại quả cầu hương anh đã đưa cho cô trước đây không lâu và... chìa khoá căn nhà.

Trong lòng Mộ Tử Khâm chấn động, lập tức gọi điện thoại cho Dụ Vi Hề nhưng cô đã tắt máy. Anh cố bình tĩnh lại, nghĩ rằng Dụ Vi Hề rất có thể quay về nhà Giản Vu Ngôn nên chạy ngay đi xem. Nhưng lúc tới nơi anh thấy cửa mở toang, bên trong không một bóng người. Mộ Tử Khâm lại chạy ngay tới nhà Ngô Luật Quần, anh biết, chỗ Lâm Nhan Ngạn nhất định sẽ có câu trả lời mà mình muốn.

Quả nhiên, Lâm Nhan Ngạn đã sớm ngồi trên sô pha đợi anh đến.

“Dụ Vi Hề đâu?”. Mộ Tử Khâm không muốn phí lời vô ích, hỏi thẳng luôn.

“Chẳng phải cậu đang yêu đương thắm thiết với cái cô Đổng Tả Ưu kia hay sao? Bây giờ lại nghĩ tới Vi Hề làm gì?”. Lâm Nhan Ngạn nói giọng châm chọc.

“Cô ấy rốt cuộc ở đâu?”. Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống.

“Cậu hung dữ thế mà làm gì? Chẳng lẽ đang muốn đánh tôi?”. Lâm Nhan Ngạn trừng mắt nhìn anh.

“Cậu...”.

Thấy hai bên đều đang bừng bừng tức giận, Ngô Luật Quần đi ra làm người hoà giải, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mọi người cùng ngồi xuống, chậm rãi nói... Bà xã à, nể Tử Khâm đang sốt ruột như vậy, em nói cho cậu ấy biết đi”.

Lâm Nhan Ngạn hừ một tiếng, “Cậu ta sốt ruột? Cậu ta có mà vội vã đi hôn cô Đổng Tả Ưu kia mới đúng ấy”.

Mộ Tử Khâm nhíu chặt mày: “Cậu đang nói gì thế hả?”.

“Đừng có chối, chính Vi Hề đã tận mắt nhìn thấy đó”. Lâm Nhan Ngạn khoanh hai tay trước ngực, nói: “Này, nếu như cậu thực sự thích cô Đổng Tả Ưu kia thì đừng có quấn lấy Vi Hề nữa”.

Mộ Tử Khâm rủa thầm một tiếng, Dụ Vi Hề này bình thường đi đến đâu cũng như là có sét đánh, sao riêng lần này lại biến mất không chút dấu vết thế chứ?

“Dụ Vi Hề rốt cục đang ở đâu, tôi phải đi giải thích với cô ấy”. Mộ Tử Khâm nói.

“Sao tôi phải nói cho cậu biết?”. Lâm Nhan Ngạn cười lạnh một tiếng.

“Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi”. Mộ Tử Khâm đi tới trước mặt Lâm Nhan Ngạn, nói từng câu từng chữ một: “Nghe rõ chưa? Dụ Vi Hề là người phụ nữ của tôi, ngay bây giờ tôi phải biết cô ấy đang ở đâu, tôi phải tìm cô ấy về!”.

Lâm Nhan Ngạn bị khí thế của anh làm giật mình, hơn nữa ngày mới trở lại bình thường được, cô liếm liếm môi, lẩm bẩm: “Nhưng Vi Hề... đã đi cùng Giản Vu Ngôn rồi”.

“Cái gì?!”. Mộ Tử Khâm xông đến, nắm lấy vai Lâm Nhan Ngạn, “Cậu lặp lại lần nữa xem?!”.

Sợ vợ yêu bị thương, Ngô Luật Quần vội vàng chen vào giữa bọn họ, “Bình tĩnh, mọi người cùng bình tĩnh lại nào”.

Lâm Nhan Ngạn thấy hơi sợ, vội nói luôn một hơi: “À thì, Vi Hề thấy cậu và Đổng Tả Ưu hôn nhau, hết sức đau lòng. Giản Vu Ngôn nhân cơ hội bày tỏ với cậu ấy, cậu ấy nhận lời rồi. Mấy giờ trước, bọn họ đã lên máy bay đến châu Âu, chuẩn bị qua bên đó du lịch nhân tiện bồi dưỡng tình cảm”.

Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, quanh người tản mát ra hơi thở lạnh như băng. Lúc lâu sau, anh mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, “Luật Quần, tìm giúp tớ một thám tử tư tốt nhất, tớ nhất định phải bắt được cô nàng Dụ Vi Hề chết tiệt kia về”.

Nói được làm được, Mộ Tử Khâm bỏ hết công việc sang một bên, bắt đầu đến châu Âu tìm Dụ Vi Hề. Căn cứ theo tin tức của thám tử, Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn đi một lèo đến Đức, Đan Mạch, Hà Lan, có vẻ như không có mục tiêu nhất định mà chỉ đi du lịch.

Mộ Tử Khâm không ngừng nghỉ đuổi theo bọn họ, anh tin rằng Dụ Vi Hề vẫn có thể quay về bên mình. Vì cô là người phụ nữ của anh, Mộ Tử Khâm tin tưởng chắc chắn rằng Dụ Vi Hề là của anh.

Vì anh yêu cô, từ năm năm trước vẫn cứ luôn yêu cô, anh không thể nhường cô cho bất cứ ai.

Mộ Tử Khâm vẫn theo dõi sát sao hành trình của Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, rất cực khổ.

Trong khách sạn, mỗi lần buồn ngủ anh đều thoáng cảm thấy có một hình bóng xinh đẹp nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình. Thế nhưng khi mở mắt ra, trong tay chỉ còn lại không khí và sự cô đơn lạnh lẽo. Mộ Tử Khâm bắt đầu nhớ lại từng nụ cười từng cái nhíu mày của Dụ Vi Hề, sự yếu đuối của cô, nhớ bộ dạng cô khi bị anh bắt nạt, nhớ tiếng