
ịch Thiên, mẹ chưa từng vì vậy mà mắng ta!" trạng huống trước mắt hỗn loạn, quậy đến mọi người hồ đồ rồi !
"Đỗ Hương Ngưng!" Triệu thị rốt cuộc không nhịn được đổi sắc mặt, đột nhiên đứng lên, oán hận trừng mắt khuôn mặt nhỏ nhắn lúc trước vẫn thấy tuyệt mỹ, trong lòng càng thêm nổi trận lôi đình. "Ta không muốn nghe lời điên khùng của ngươi nưa, Triệu thị ta kiếp này chỉ sinh một con trai độc nhất là Bạn Nhi, không có phúc khí tốt làm mẹ của Đỗ Hương Ngưng ngươi!"
"Tại sao các ngươì không tin lời của ta? Ta là Bạn Nhi! Rốt cuộc muốn ta làm sao, các người mới bằng lòng tin tưởng ta? Ta không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, nhưng mà ta vừa mở mắt, đã là bộ dáng này rồi ! Mẹ, ta là Bạn Nhi mà!" Dương Bạn Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Đủ rồi! Ngươi đừng đóng kịch nữa, ta sẽ không ăn trúng kế ngươi, lời của ta đã nói xong! Địch Thiên vì sợ ngươi hủy hôn, đặc biệt xin Hoàng thái hậu chủ hôn, thánh mệnh khó vi phạm vả lại Lãnh vương phủ nhà lớn thế lớn, hôn sự này là ngươi với cao người ta, chẳng lẽ ngươi còn có cái gì không hài lòng sao?" Triệu thị lạnh lùng liếc nhìn nàng, thật ra thì trong lòng cảm thấy cực độ không vui đối với quyết định của Lãnh Địch Thiên, uổng hai nhà Dương Lãnh bọn họ quen biết nhiều năm, lại vẫn làm chuyện vui lúc mấu chốt này, giống như là cố ý muốn đùa cợt vườn Tây Hổ bọn họ là không may mắn.
"Ta ——" Lãnh Địch Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta!
"Nghe, vô luận ngươi có lấy chồng hay không, miếu nhỏ như vườn Tây Hổ chúng ta cũng không thể chứa Phật lớn như ngươi." Triệu thị lạnh lùng giễu cợt nói: "Vốn ý định của ta là hai nhà không làm hôn sự, liền đưa ngươi về nhà ở Lạc Dương, không nghĩ tới vương phủ kiên trì muốn người, ngươi gả qua, chính là một vị phu nhân Hầu gia hiển hách, về phần cho nhà mẹ quyền thế, Dương gia chúng ta không dám với cao, sau khi ngươi từ nơi này gả đi, xin đừng trở lại nữa, nếu như ngươi còn có lương tâm, đừng khiến cho chúng ta khó xử."
"Mẹ!" Dương Bạn Nhi hoàn toàn sợ run, trợn tròn một đôi mắt long lanh như nước thu, không ngờ rằng vô luận mình xuất giá hay không, cũng đã không thể ở lại vườn Tây Hổ nữa.
Vườn Tây Hổ mới là nhà của nàng! Xuất giá? Lại là gả cho Lãnh Địch Thiên, Dương Bạn Nhi chỉ cần nghĩ đến đã cảm thấy cả người không thoải mái, mấy ngày trước kia, "Nàng" còn là một nam nhân mà!
"Ta đã nói tới đây, chính ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Vẻ mặt Triệu thị lạnh nhạt tuyệt tình rời đi Thư Hà viện, không bao giờ muốn nhiều lời thêm nữa, bởi vì sự tồn tại của Đỗ Hương Ngưng đối với vườn Tây Hổ mà nói, là một sự nguyền rủa bỏ mạng, đối với bà mà nói, là hung thủ hại chết nhi tử của bà.
"Mẹ. . . ." Một tiếng gọi nhỏ nghẹn ngào phát ra giữa môi mềm của Dương Bạn Nhi, vành mắt nàng đỏ lên uất ức thì thầm nói: "Có ai sẽ tin tưởng ta chính là Dương Bạn Nhi đây?"
"Ta tin!"
Lúc nàng tự oán tiếc nuối, một tiếng phụ họa vui vẻ vang lên, Dương Bạn Nhi ngạc nhiên ngoái đầu nhìn về phía cửa Thư Hà viện, tìm kiếm chỗ phát ra âm thanh, chỉ thấy được một bé trai bộ dáng đáng yêu.
Khuôn mặt Tiểu Nha tươi cười hì hì. Hoàng hôn trời tây, đèn rực rỡ mới lên, có lẽ là do bóng đêm rất mờ ám! Tối nay đường cái Liễu Ấm có một cỗ khí quỷ quyệt khó hiểu lượn lờ, hai phủ Lãnh Dương vốn giao hảo mấy đời, một nhà có hỉ, một nhà có tang, lại đồng thời tiến hành một hôn lễ.
Một bóng dáng mảnh khảnh màu đỏ bị người mời ra nội đường, ở dưới khăn voan màu đỏ đó, là khuôn mặt nhỏ nhắn tuyệt mỹ, nhất là một đôi tròng mắt rất là chói lọi động lòng người, tràn ngập khí tự phụ, thêm một vẻ ung dung của nam nhân mà cô gái bình thường không có.
Dương Bạn Nhi ngước mắt nhìn qua bức màn che tinh xảo sáng chói chập chờn theo bước chân di động, ở dưới khăn voan đỏ mạ vàng, nàng không thấy được con đường mịt mờ phía trước. Cái gọi là xuất giá, chỉ là từ vườn Tây Hổ di cư tới vườn Đông Thương, nhưng đối với nàng mà nói, chuyến đi này có thể sẽ không về được.
Nàng cũng không phải là thật lòng muốn gả cho Lãnh Địch Thiên, nhưng trong nội tâm hiểu rõ ràng thánh ý khó vi phạm, quan trọng nhất là nàng gả vào Lãnh vương phủ, Lãnh Địch Thiên hiện đang ở Ngô Trúc U cư sát vườn Tây Hổ, từ đó, nàng ít nhất không rời nhà quá xa, có thể cảm giác cha mẹ đang ở bên cạnh.
"Giờ lành đến!"
Nghe thanh âm thông báo của Tư Kính Lãng, tâm tình của Dương Bạn Nhi nhất thời chìm đến đáy cốc, lo sợ bất an rồi lại không phục.
Tại sao? ! Tại sao là nàng gả cho Lãnh Địch Thiên, mà không phải hắn gả cho nàng đây?
Nàng cũng là nam nhân nha! Được rồi! Nàng thừa nhận mình đã từng là nam nhân, hiện tại không phải nữa, nhưng nàng lại không cam lòng, tại sao biến thành nữ nhân không phải Lãnh Địch Thiên chết tiệt kia!
Nàng sẽ rất vui lòng lấy hắn đã biến thành cô gái về nhà! Vậy nhất định chơi rất vui! Chỉ là ây giờ Dương Bạn Nhi nàng lại trở thành bên yếu thế, vậy một chút cũng không thú vị!
Đáng chết! Nàng tuyệt không cho hắn quá dễ chịu! Trước khi Dương Bạn Nhi đi vào kiệu đỏ, đã hung ác thề trong lòng của mình, sau đó giả bộ dịu dàng ngồi ở trong kiệu đỏ chậm rãi đi về phía trước.
Khi tiếng nhạc mừng