
g nàng sẽ làm ra
cử động khiêu khích như thế, đã đoạt đi ly rượu của hắn. Trong lòng hắn
nổi giận, đột nhiên đứng dậy đưa ra bàn tay hung hăng nắm cổ tay trắng
mảnh khảnh của nàng, lạnh lùng từ trên cao nhìn nàng đang ho khan không
dứt.
Thân thể xinh xắn của nàng khẽ run, mũ phượng châu sáng
bóng ảnh sinh động, khăn đỏ bị tự tiện nhấc lên che nửa khuôn mặt, trong lúc bất chợt, hắn muốn nhìn rõ hai tròng mắt của nàng, có giống như
hành vi đặc biệt khiến hắn ngạc nhiên của nàng hay không.
Tầm
mắt Dương Bạn Nhi sững sờ dừng trên tay đang nắm lấy mình của hắn, ngưng ho khan. Nàng chưa bao giờ biết tay của đàn ông lại thon dài có lực,
đường vân rõ ràng như thế, vết chai trên đầu ngón tay chạm vào trên da
non của nàng, tràn ra nóng bỏng cuồn cuộn không dứt.
"Buông tay á! Bóp mạnh như vậy, có phải muốn dùng sức mạnh để chứng minh với ta là ngươi thật vĩ đại hay không?" Vô duyên vô cớ, hai gò má của nàng lại
ửng đỏ. Cảm giác chạm vào da thịt hắn cực kỳ mập mờ, khiến cả người nàng có cái gì không đúng. Thật là gặp quỷ! Trước kia nàng không hề có cảm
giác này với hắn.
Dương Bạn Nhi quên một điểm, ngày trước chính bọn họ cả đời không qua lại với nhau, cách một bức tường, lại giống như sống ở hai thế giới, chỉ có cãi vả mới làm bọn họ cảm thấy đối phương
vẫn tồn tại.
Lãnh Địch Thiên hung ác nheo lại hai mắt ảm đạm,
một cảm giác đã từng quen biết ập vào lòng, hắn xung động đưa tay nâng
cằm dưới khéo léo của nàng lên, mà nàng cũng đồng thời nâng lên lông mi
dài, giận nhìn hắn.
"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì? Lãnh Địch
Thiên, ngươi trời sinh to con, rốt cuộc có biết ngẩng đầu nhìn người là
một chuyện mệt chết không?" Dương Bạn Nhi giận đến vung váy lên, nhảy
lên ghế, cảm thấy cực kỳ đắc ý đối với tình thế đột nhiên nghịch chuyển, nở nụ cười lạnh quan sát hắn, "Muốn nhìn ta, được! Hiện tại để cho
ngươi nhìn đủ! Ai sợ ai?"
"Ngươi cũng mê hoặc hắn như vậy sao?" Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tâm Lãnh Địch Thiên giống như lâm vào
trong mê trận, ánh mắt nàng khiến hắn thật quen thuộc, cực kỳ giống đôi
mắt trong sáng trong ký ức của hắn, luôn vênh váo tự đắc cười dò xét
hắn, chọc giận hắn.
"Mê hoặc người nào? Dương Bạn Nhi ta mới
không làm chuyện không có chí khí như vậy!" Nói xong, nàng khinh thường
bật ra một tiếng hừ nhẹ, lại không an phận giãy cổ tay trắng, phát hiện
hắn thật rất ưa thích bóp đau nàng! Nắm thật chặt không chịu buông, rõ
là. . . . Nàng tựa hồ cũng không rất ghét hắn đối với nàng như vậy, kỳ
quái!
Nghe ba chữ "Dương Bạn Nhi", giống như châm bén đâm vào
tâm Lãnh Địch Thiên, khiến hắn vừa thương vừa giận. "Nghe người ta nói
ngươi điên rồi, vốn ta còn nửa tin nửa ngờ, nhưng mà bây giờ ta rốt cuộc tin tưởng rồi, Đỗ Hương Ngưng, chúng ta thật đúng là có cùng bệnh!"
"Ai muốn có cùng bệnh với ngươi? Trong lòng của chính ngươi có bệnh,
không nên tùy tiện tính cả một phần cho ta!" Nàng híp đôi mắt linh hoạt
chói lọi, cực kỳ tức giận cúi đầu trừng hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ
dán lên hắn.
Bọn hạ nhân nhìn đến kinh hồn bạt vía, ngay cả thở cũng không dám nhiều thở gấp, những năm gần đây, Lãnh Địch Thiên cơ hồ
đã trở thành đương gia chủ tử trong vườn Đông Thương, muốn sống an lành ở chỗ này, thì phải biết nhìn sắc mặt hắn, may mắn hắn là chủ tử hiểu lý
lẽ, cũng không khắt khe với người làm.
Nhưng nếu chọc giận hắn, thì lại là chuyện khác rồi !
Ngoài dự đoán, Lãnh Địch Thiên giận quá hóa cười, vác nàng đang đứng
trên ghế cao lên vai cứng, chân thon dài bước ra Lê Hoa hiên, cười lạnh
nói: "Vốn là quyết định tối nay bỏ qua ngươi, nhưng hiện tại —— ta hối
hận!"
"Cái gì? Ngươi hối hận cái gì?" Dương Bạn Nhi nghe hắn đe dọa, mặt đẹp hơi trắng bệch, mới vừa rồi nàng giống như chọc tới một
phiền toái rất lớn cho mình.
Lãnh Địch Thiên cũng không trực
tiếp trả lời vấn đề của nàng, chỉ cất giọng nhàn nhạt nói với hai nữ tỳ
kinh hồn bạt vía canh giữ ở cửa: "Hồng Tình, Lục Ý, các ngươi có thể đi
nói cho mẹ ta biết không cần quan tâm nữa, tối nay vợ chồng chúng ta sẽ
cực kỳ ân ái, vô cùng, vô cùng ân ái!"
"Dạ!" Hồng Tình, Lục Ý
vui mừng hớn hở lĩnh mệnh đi. Thật tốt, Hầu gia nói tối nay bọn họ sẽ
rất ân ái ! Vương phi nghe nhất định thật cao hứng.
Ân ái? Ngu
ngốc mới có thể tin tưởng lời hắn nói! Dương Bạn Nhi nghe giọng nói cố ý cường điệu của hắn, nhất thời sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Trời mới
biết tối nay hắn muốn ngược đãi nàng thế nào!
"Lãnh, Địch,
Thiên!" Nàng không cam lòng gầm thét, mềm mại thét chói tai, gần như rên rỉ gào khóc. Người đâu? Tới cứu cứu nàng đi!
※ ※ ※
Ở bên phải phía sau cách Lệ Hoa hiên trăm bước có một tòa Nam hiên,
kiểu tam hợp cách (ba phần nhà chụm vào nhau), trang trí đường hoàng hoa lệ hơn những viên khác trong vườn Đông Thương, là chỗ ở thường ngày của Lãnh vương gia cùng với Lãnh vương phi.
"Kỳ quái, không phải
khách nên tản đi hết rồi sao? Tại sao ở Lệ Hoa hiên lại còn rất náo
nhiệt?" Chậm chạp không thấy người đến thông báo, Lãnh vương phi lo lắng ngủ không yên ổn, cực nhọc ngày đêm, không ngừng hướng ngoài cửa nhìn
lại.
"C