The Soda Pop
Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Bạn Trai Háo Sắc Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322563

Bình chọn: 7.5.00/10/256 lượt.

.” Hắn nghe tôi nói vậy, liền tắt TV rồi ngồi xuống bên cạnh tôi.

“Là Trần Gia Nghiệp, vì cậu ấy là học đệ của em mà.” Tôi ấp úng nói, cũng đoán được Hàn Thư sẽ tức giận.

“Trùng hợp vậy sao?” Hàn Thư nở nụ cười.

“Em cũng đâu có muốn cậu ấy trở thành học đệ của em đâu, hơn nữa em cũng không ngờ cậu ấy và em học chung ngành.”

“Anh biết rõ là em không biết.” Hắn ôm ta, cười nói. Sau đó lại hỏi: “Thế cậu ta có nói cho em biết lí do vì sao lại thi lại không?”

“Cậu ấy bảo năm đó thi không tốt.”

“À?” Hàn Thư nhíu mày, rồi nói với tôi một cách thận trọng: “Em tạm thời đừng có tiếp xúc nhiều với anh ta, tốt nhất là đừng tiếp xúc gì cả.”

“Cái này thì em không thể đồng ý với anh được, anh không được ăn dấm lung tung như thế.” Tôi rất kiên trì nhìn hắn nói.

“Anh biết em sẽ không đồng ý, nhưng mà anh lo lắng cho em đó.” Hắn đột nhiên hôn tôi rồi nói.

“Em nói muốn cùng cậu ấy làm bạn, nếu bây giờ tự nhiên lại giữ khoảng cách với cậu ấy thì càng kỳ quái.” Hắn là sợ tôi vì không đề phòng Trần Gia Nghiệp mà xảy ra chuyện, chỉ là tôi cảm thấy Trần Gia Nghiệp là người tốt.

“Đồng ý với anh, cẩn thận một chút, không được đi ra ngoài một mình với cậu ta.” Hắn nhìn tôi lo lắng nói, sau đó lại hôn tiếp tục hôn tôi.

“Được rồi! Em sẽ không cùng cậu ấy ra ngoài một mình đâu!” Tôi cười, hôn đáp trả lại.

Không nghĩ tới chỉ mới qua hai ngày sau khi Hàn Thư lên tiếng cảnh cáo, tôi lại phản bội lời hứa của mình.



“Doãn Huyên.” Tôi nghe điện thoại, là cuộc gọi từ Trần Gia Nghiệp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Việc đó… Tớ hiện đang cùng bạn gái đi ăn ở ngoài, nhưng lại quên đem theo ví tiền, liệu tớ có thể mượn tiền của cậu được hay không?” Giọng hắn nghe ra có phần bất đắc dĩ.

Đi cùng bạn gái sao? Cũng nhanh thật đó. Mới cách đây không lâu còn nói thích tôi mà.

“Vậy bạn gái cậu cũng không đem theo tiền sao?”

“Cô ấy có việc nên đi trước rồi. Thật sự là không cố ý đâu!”

“Được rồi, vậy chờ tớ một chút, cậu đang ở đâu.” Nghĩ một hồi, tôi cũng quyết định đi giúp hắn lần này.

“Thật xin lỗi, đã muộn như vậy còn gọi cậu ra ngoài thế này.” Hắn áy náy nhìn tôi.

“Không có chuyện gì! Tớ cũng không có ngủ sớm!” Tôi cười trả lời hắn.

“Việc vừa nãy thật ngại quá.” Hắn cười cười, gió đêm thổi qua người hắn mang đến mùi hương nhàn nhạt, tôi mới phát hiện ra đây từng là mùi thơm làm tôi mê muội một thời, hiện tại cũng chỉ cảm thấy vô cùng bình thường.

Tôi thật sự không thích hắn.

“Kết giao bạn gái? Cũng nhanh thật đó.”

“Ừ, bởi vì người trong lòng tôi đã có bạn trai rồi.” Hắn nhìn tôi chăm chú nói.

“À? Việc học gần đây của cậu không gặp vấn đề gì cả chứ?” Tôi tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác, sau đó lại tiếp tục đi.

“Không có.”

Đột nhiên, điện thoại của tôi vàng lên, “Em mau về cho anh! Đã muộn như vậy mà không ở nhà, em làm anh lo lắng chết đi được!” Vừa nghe điện thoại là giọng hét của Hàn Thư ở đầu bên kia truyền đến.

“Được rồi.”

“Người nhà gọi cậu về hả?”

“Ừm.” Tôi vốn định nói với hắn đó là Hàn Thư, nhưng quan hệ giữa tôi và Hàn Thư rất khó nói rõ, sẽ chỉ khiến Trần Gia Nghiệp nghĩ rằng tôi là nữ sinh dễ dãi, có thể tùy tiện ở chung với người khác. Nghĩ vậy, tôi thấy tốt nhất vẫn là nên lưu lại ấn tượng tốt thì hơn.

“Vậy về cẩn thận nhé.” Hắn đưa tôi về đến cửa, sau đó mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

“Gặp lại sau.”

Vừa về tới nhà, Hàn Thư ngồi ở phòng khác trừng mắt nhìn tôi một cách hung dữ, trên người mồ hôi còn chưa có khô.

“Vừa rồi đi đâu?”

“Lúc nãy Trần Gia Nghiệp quên đem theo ví tiền, em đi giúp cậu ấy trả tiền.” Tôi thành thực nói với Hàn Thư.

“Hắn không mang ví thì mắc mớ gì tới em hả? Em có biết anh lo lắng nhiều thế nào không?” Hắn tức giận nói.

“Thật xin lỗi! Nhưng mà cậu ấy ăn cơm ở gần đây! Nên em mới nghĩ đi chút sẽ quay lại liền, cũng không thể không giúp người ta được.” Tôi thấy trên người Hàn Thư vẫn mặc đồ của đội bóng, chưa kịp thay ra, trở về nhà liền chạy đi tìm tôi.

“Hừ! Chính em mấy hôm trước đã đồng ý với anh anh, thế mà giờ đã quên hết rồi.”

“Em xin lỗi mà!” Tôi đi về phía hắn, cởi bộ đồ ẩm ướt đầy mùi mồ hôi, sau đó đẩy hắn về phía phòng tắm, nói: “Nhanh tắm rửa đi! Bằng không lại cảm lạnh bây giờ.”

Nói xong liền đi nhanh về phía phòng tắm, sau đó liền muốn chạy trốn trở về phòng.

“Xin lỗi là xong hả?” Hắn tức giận giữ chặt tôi, kéo tôi cùng vào phòng tắm.

“Em xin lỗi! Nhưng nếu như hôm nay em không giúp cậu ta thì cũng không được mà!” Tôi hai tay đặt chống đỡ trên lồng ngực phập phồng của hắn, hoàn toàn cảm nhận được hắn tức giận thế nào.

Hắn ôm tôi vào bồn tắm lớn, cùng đứng song song với hắn dưới vòi hoa sen, tùy ý để nước ấm dội xuống cả hai người chúng tôi.

“Là tại em không nhớ kỹ lời của anh.” Hắn tức giận nhìn tôi, sau đó liền cởi áo sơ mi của tôi, dùng sức mà cắn hôn ở trên cổ tôi.

“Đừng như vậy! Nếu là anh thì anh cũng giúp cậu ta thôi mà!” Tôi chỉ muốn nói rõ đúng sai trong chuyện này với hắn.

“Em có phải đã quá tin tưởng tên kia rồi không? Em cùng hắn đã lâu không gặp mặt! Hắn thật sự đáng để em tín nhiệm như vậy sao? Lời nói của anh không lọt tai em sao?” Hắn thoạt nhìn th