
ng Lập Thanh trong màn hình dường như vừa bị cái nhìn kia rút hết
chút thần thái cuối cùng, lúc này đã nhắm mắt thu người trên ghế. Lâm
Bội dán mắt vào màn hình, anh ta cũng hao tâm tổn sức đến cùng cực, kỳ
thực tất cả đều mệt mỏi.
Người đứng sau lưng Lâm Bội lúc này là nam cảnh sát ngồi xa nhất
trong ba người ngày hôm qua thẩm vấn Khổng Lập Thanh lượt đầu tiên. Anh
ta khoanh tay trước ngực nhìn màn hình nói: “Anh nên từ bỏ đi, tôi đã
thẩm vấn qua nhiều người, người như thế này có hỏi nữa cũng không moi
được gì, đừng để đến lúc xảy ra chuyện.”
Lâm Bội không có phản ứng gì trước những lời nam cảnh sát kia nói,
anh ta mím môi, mặt cứng lại, ngay cả lưng anh ta cũng cứng đờ như một
phiến gỗ.
Một mình Khổng Lập Thanh trong phòng thẩm vấn. Ngồi từ sáng sớm đến
tận trưa, suốt một buổi không có ai bước vào phòng, cô cũng muốn chợp
mắt một chút nhưng tâm sự ngổn ngang không thể nào bỏ xuống được, đành
chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Bên ngoài mặt trời đã lên đến đỉnh, báo hiệu thời gian đã giữa trưa.
Cánh cửa phòng thẩm vấn lại lần nữa được mở ra, lần này chỉ có một người bước vào phòng, Khổng Lập Thanh nhận ra đó là nam cảnh sát dáng vẻ lười biếng hôm trước ngồi cách xa cô nhất. Anh ta bước vào phòng với một
chiếc đĩa trên tay, miệng vừa ăn vừa bước tới, mắt không nhìn Khổng Lập
Thanh, dáng vẻ vẫn là có chút uể oải, biếng nhác như thường ngày.
Nam cảnh sát bước đến trước mặt Khổng Lập Thanh, đứng sát vào cạnh
bàn dài, quay lưng về phía cô, miệng không ngừng nhai, tay cũng không
chịu nhàn rỗi, liên tục lật giở giấy tờ trên bàn.
“Cô còn có một cậu con trai phải không?” Nam cảnh sát nghiêng nửa
người trên, đột nhiên hỏi, lúc anh ta nói mồm vẫn tiếp tục nhai thức ăn, lời nói ra vì thế không được tròn tiếng. Khổng Lập Thanh lập tức cả
người cứng đờ, mắt mở to nhìn thẳng vào anh ta.
Nam cảnh sát vẫn dáng vẻ tùy tiện, giọng nói nhồm nhoàm: “Cô tận mắt
chứng kiến một tình tiết quan trọng của vụ trọng án bắn chết người, có
quan hệ mật thiết với nghi phạm, biết mà không khai, khi án được thành
lập, cô sẽ phạm tội bao che.” Nói xong anh ta quay sang nhìn chằm chằm
vào Khổng Lập Thanh.
Khổng Lập Thanh nhìn trả lại ánh mắt lạnh băng của anh ta: “Anh đang dọa tôi.”
Ánh mắt nam cảnh sát có vẻ giảo hoạt rõ rệt, anh ta nhìn Khổng Lập
Thanh không chớp mắt, tay vẫn không quên bốc thức ăn cho vào miệng trong khi nói: “Cũng không hẳn, cô phải biết, luật pháp nước ta còn chưa hẳn
kiện toàn, rất nhiều chuyện có thể lách luật. Con cô sẽ có một người mẹ
bao che cho tội phạm, cô có quan tâm không? Cứ cho là cô không để ý,
nhưng vạn nhất cô cũng xảy ra chuyện, đứa bé không còn người bảo trợ, cô cũng không quan tâm? Đánh đổi tương lai của đứa trẻ để bảo vệ người
tình của mình, chuyện này cô muốn làm không?”
Khổng Lập Thanh sững ra nhìn người đàn ông trước mặt, phản ứng cuối
cùng của cô là nhắm chặt mắt lại: Khổng Vạn Tường của cô, lòng cô đau
như cắt.
Bầu không khí im lặng kéo dài, trong không gian yên tĩnh, tiếng nhai
thức ăn của nam cảnh sát như chích vào tai. Khổng Lập Thanh đột nhiên
cảm thấy có một bóng đen chập chờn trước mặt, cô vội mở mắt ra nhìn,
phát hiện hóa ra viên cảnh sát đang cúi sát, mặt đối mặt với mình, mắt
cô lập tức nhìn thẳng vào anh ta, anh ta nói: “Cô còn khẳng định mình
không biết gì hết?”
Dưới ánh nhìn áp chế của người này, Khổng Lập Thanh vẫn không nao
núng, cô lẳng lặng nhìn anh ta, sau đó chầm chậm lắc đầu. Không phải cô
đánh đổi tương lai của con trai để bảo vệ người tình, chỉ là so sánh đôi bên thì cô tin Chu Diệp Chương hơn, anh từ trước tới giờ chưa từng bỏ
rơi cô, cô tin anh, cô đợi anh.
Ánh mắt đàn áp tiếp tục dằn tới hai giây sau, cuối cùng nam cảnh sát
lui người, đột nhiên lùi ra cách xa Khổng Lập Thanh, sau đó hành động
của anh ta càng khiến cô ngạc nhiên. Nam cảnh sát ấy đang đưa tay vào
túi quần, lấy ra chùm chìa khóa mở tấm gỗ trên ghế cho cô, anh ta nói:
“Cô có thể đi.”
Hành lang vẫn âm u như lúc cô bị đưa đến đây, Khổng Lập Thanh cả
người loạng choạng, cô bị nhốt chặt trong chiếc ghế đó hơn hai mươi giờ
không được cử động, hai chân tê cứng không nhấc lên nổi, bước đi rất
chật vật. Leo cầu thang ba tầng thôi mà cô mất rất nhiều thời gian,
người lên xuống đều lướt qua cô vội vàng, không có một ai nhìn cô với
ánh mắt thông cảm.
Ra khỏi tòa nhà, mặt trời rực rỡ chiếu xuống đầu Khổng Lập Thanh,
khiến cô chói mắt, nhưng mắt cô lại cạn khô đến mức không thể rơi lệ, cô đã suy sụp đến cực điểm rồi. Dưới ánh mặt trời chói chang, cảnh vật có
cảm giác thật chói lóa, cô đưa tay che trước trán ngăn ánh mặt trời rọi
vào mắt, nhắm chặt mắt một chút, chống lại cơn choáng váng rồi tiếp tục
bước xuống dưới.
Trước mặt chắn sừng sững một người, Khổng Lập Thanh từ trên cao nhìn
xuống người đó, Lâm Bội xuất hiện ở đây không làm Khổng Lập Thanh quá
ngạc nhiên, dường như sự xuất hiện của anh ta khiến Khổng Lập Thanh thấy những chuyện mình đã gặp trong hai mươi tư giờ qua trở nên hợp lý.
Lâm Bội bề ngoài cũng hơi bệ rạc, áo sơ mi trắng nhăn nhúm phần dưới
cánh ta