
sau này lớn lên cậu bé sẽ có được tầm
nhìn hơn hẳn những người khác, điều này tác động đến tương lai cả đời
cậu bé. Em có hiểu không?”
Chu Diệp Chương cơ bản nghĩ những gì anh vừa phân tích cho cô đều rất đơn giản, dễ hiểu, Khổng Lập Thanh tốt xấu gì cũng nên đáp lại một
tiếng. Anh vẫn đang rất chờ đợi phản ứng của cô, chỉ không ngờ phản ứng
ấy vượt quá xa sức tưởng tượng của anh.
Phản ứng của Khổng Lập Thanh gửi tới Chu Diệp Chương lại là một tràng hắt hơi vô cùng vang dội. Tiếng hắt hơi của cô hơi khoa trương, không
chỉ làm Chu Diệp Chương chấn động mà còn thu hút vô số ánh mắt của người ngoài.
©STENT
Chương 4: Rồi em sẽ yêu anh
Tràng hắt hơi chấm dứt, Khổng Lập Thanh theo phản xạ đưa tay lên che
miệng, mắt nhìn Chu Diệp Chương có vẻ rất bối rối, chuyện này cũng là
lần đầu tiên cô gặp phải, khiến bao nhiêu người chú ý như vậy, lại còn
có Chu Diệp Chương ngồi đối diện nhìn chăm chăm nữa, tình cảnh này khiến cô quá mất mặt.
Chu Diệp Chương cũng bị bất ngờ nên có hơi khựng lại một chút, nhưng
ngay sau đó mặt anh lại hồi phục vẻ lạnh lùng như cũ, cũng làm như không chú ý đến ánh mắt bối rối của Khổng Lập Thanh nhìn sang phía mình, bình thản lấy khăn giấy đưa đến trước mặt cô.
Khổng Lập Thanh nhận lấy, đưa lên bịt mũi, cả người nhấp nhổm không
yên trên ghế. Chu Diệp Chương rất nhanh nhận ra vẻ bồn chồn của Khổng
Lập Thanh, tay đưa ly nước chanh cho cô, khẽ nói: “Uống chút nước, nghỉ
ngơi, lát nữa chúng ta về.”
Khổng Lập Thanh lau mũi, bưng cốc nước chanh lên cúi đầu uống một
ngụm nhỏ, thi thoảng lại liếc về phía người đàn ông đối diện, quan sát
biểu cảm trên khuôn mặt anh. Bộ dạng lén lút vụng về có chút e ngại đó
nếu xuất hiện ở một đứa trẻ sẽ khiến người ta thấy đáng yêu, đằng này nó lại thuộc về một cô gái trưởng thành, không khỏi khiến người ta cảm
thấy có chút bất mãn, có chút xét nét, cũng có chút thiếu kiềm chế. Chu
Diệp Chương mặt lạnh như nước, quay đi nhìn hướng khác, không biết đang
nghĩ gì.
Quan sát thấy vẻ khó chịu đến khốn khổ của Khổng Lập Thanh, Chu Diệp
Chương cuối cùng cũng vẫy tay gọi phục vụ thanh toán, nhắc cô mặc áo
khoác để ra về.
Bên ngoài đang là thời điểm hoàng hôn, mặt trời chưa tắt, đèn đường
chưa bật, không gian hơi tối, người đi phía trước, có thể nhìn được hình dáng nhưng không thấy rõ được mặt mũi.
Ra khỏi nhà hàng, Chu Diệp Chương đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn
Khổng Lập Thanh ở phía sau mình hai bước. Khổng Lập Thanh thấy anh đột
nhiên dừng lại, cũng không dám bước lên trước, đứng ngây ra nhìn chẳng
biết phải hành động thế nào.
Sau một lúc im lặng, Chu Diệp Chương chậm rãi nói: “Lại đây.”
Âm thanh rất trầm, cho dù là ra lệnh nhưng câu nói cũng không quá nghiêm nghị, Khổng Lập Thanh dè dặt bước lên phía trước.
“Chỗ này thanh tĩnh như vậy, chũng ta đi dạo một chút.” Chu Diệp
Chương nói xong liền chầm chậm bước thẳng về phía trước, Khổng Lập Thanh lập tức vô thức bước theo sau.
Con đường này nói là thanh tĩnh nhưng cũng có vài người khách bộ hành qua lại, có lẽ vì đây là khu đại sứ quán nên đa số đi dạo là người nước ngoài, lúc bước trên đường họ đều mang dáng vẻ tự tin, ngẩng cao đầu,
thi thoảng lại nói với nhau mấy câu bằng tiếng bản ngữ của mình.
Khổng Lập Thanh và Chu Diệp Chương đã đi cùng nhau đoạn đường dài mấy chục mét mà không ai nói câu nào, anh bước không dài, mắt luôn nhìn
thẳng, ánh nhìn thâm trầm như đang bận suy tư điều gì. Khổng Lập Thanh
cũng không dám mạo muội làm phiền, cẩn thận đi đằng sau như cái bóng.
Bao nhiêu năm qua cô đều tự ti và sợ hãi trước mặt đàn ông, lúc này
không tự giác đi thụt lùi phía sau nửa bước chân.
Buổi tối mùa thu, khí trời mát mẻ hơn nhiều, từng cơn gió lạnh thổi
tới, Khổng Lập Thanh bất giác rụt cổ lại. Vừa rồi trong nhà hàng, cảm
giác buồn nôn vẫn còn mắc kẹt ở cổ họng, ra đây lại phải một mình ở cạnh Chu Diệp Chương, điều này khiến cô thấy trong người càng thêm khó chịu.
Không gian mờ mờ phía trước truyền tới tiếng trò chuyện khá rõ, là
mấy người ngoại quốc, ăn mặc kỳ dị, ngẩng cao đầu đi tới, vừa đi vừa
cười nói rôm rả như ở chỗ không người, điệu bộ rất thoải mái, không quan tâm tới xung quanh. Trong nhóm đó có một cô gái rất thu hút, mái tóc
xoăn vàng buông lơi trên vai, mặt mũi sắc nét, thân hình mảnh mai, hăng
say trò chuyện với đám bạn đi kế bên, thi thoảng còn cười đùa mấy tiếng, toàn thân cô gái toát lên vẻ tự tin pha chút hào phóng như chiếc khăn
quàng trên cổ đang bay bay theo gió, thoải mái mà vui vẻ. Khổng Lập
Thanh rõ ràng bị cô gái cuốn hút, những người như cô gái ấy luôn khiến
cô ghen tỵ, bởi lẽ từ trước tới nay, cô chưa từng tự do và liều lĩnh như thế.
Cô gái xinh đẹp đi giữa đám người đó liếc mắt sang bên, sau đó vẫn
giữ điệu bộ ngẩng cao đầu đi tới chỗ Chu Diệp Chương và Khổng Lập Thanh. Cô gái ngoại quốc nhìn Chu Diệp Chương, mắt long lanh, khóe miệng nhếch lên, rõ ràng là ý tán tỉnh. Đáng tiếc đây lại là lần đầu tiên có kẻ
không màng đến ánh mắt, nụ cười của cô, anh ta chỉ thoáng nhìn rồi quay
đi như không có chuyện gì. Cô gái lần nữa quay nhìn bóng lưn