
ịnh phải có một sự tự tin và chắc
chắn, một khi đã để mắt đến sẽ không cho đối phương có cơ hội bỏ trốn.
Nhưng tại sao hắn?! Tại sao hắn luôn như âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt cô?
Tình Tình hơi thở không ổn định đứng lên, cúi đầu không muốn nhìn vào cặp mắt kia, vội vội vàng vàng vượt qua khỏi hắn.
Nhưng, một cánh tay cứng như sắt đã ngăn cản cô lại, lúc cô còn chưa kịp phản
ứng thì vòng eo mảnh khảnh đã bị kiềm chế lại, cả người bị hắn ôm vào
trong ngực.
Người đàn ông vừa xa lạ vừa mãnh liệt này làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
“Anh buông tôi ra”
Vừa tức lại vừa khó chịu, Tình Tình vùng vẫy cả 2 tay 2 chân muốn thoát
khỏi anh ta, nhưng không có tác dụng. Giống như đêm hôm đó, chỉ cần anh
ta không buông cô ra, thì cô làm thế nào cũng không thoát được.
“Không buông”
Người đàn ông càng ôm chặt hơn, cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô. Cô
thật nhỏ, đỉnh đầu chỉ có thể chạm đến cằm của anh, chỉ là, thân thể nho nhỏ thật thơm, thật mềm, thật muốn ôm cô như vậy không muốn buông ra.
“Làm người phụ nữ của tôi, được không?”
“Không, tôi đã có vị hôn phu. Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi, cầu xin anh, đừng đụng vào tôi…”
Cảm xúc lần nữa lại trỗi dậy, tay của người đàn ông này càng không ngừng
vuốt ve sau lưng cô, làm cho cô thật khó có thể giãy dụa.
"Vị hôn phu?"
Vốn là muốn dụ dỗ cô, nhưng bàn tay to đột nhiên ngừng lại, Anh chưa bao
giờ nghĩ tuổi của cô còn nhỏ như vậy đã đính hôn với người khác, làm sao có thể?
Nhân lúc hắn sửng sốt, Tình Tình dùng sức đạp giày cao
gót xuống một cái. Hai tay Mộ Dung Trần đang ôm chặt lấy cô, đột nhiên
buông lỏng ra.
Tình Tình nhấc làn váy chạy về phía đại sảnh sáng ngời. Trời ạ, người đàn ông này thật đáng sợ, thế nhưng lại muốn phi lễ với cô một lần nữa. Còn muốn cô làm người phụ nữ của hắn!
Tình
Tình thề, về sau cô sẽ không tham gia những bữa tiệc như thế này nữa,
cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hổ này nữa.
Cô còn muốn chạy trốn? Mộ Dung Trần nhìn cô gái nhỏ đang bỏ trốn.
Vị hôn phu? Thật là tốt! Anh ngược lại muốn nhìn xem một chút, người đàn ông nào dám giành người phụ nữ của anh!
Mộ Dung Trần cũng không có vội vã đi ngược lại mà nhàn nhã từ trong túi áo rút ra chiếc bật lửa và điếu thuốc.
Ai ngờ anh hút xong điếu thuốc, lấy ra một điếu khác, mới hút được một nửa thì đốt ngón tay căng thẳng, đem khói thuốc dập tắt, ánh mắt bén nhọn
quét qua bụi hoa, thanh âm vừa trầm, vừa lạnh vang lên:
“Ra ngoài”
“Không thể tưởng tượng được, anh lại thích loại phụ nữ như vậy” Từ trong bụi
hoa, một cô gái mặc dạ phục màu trắng có thân hình mảnh khảnh, tóc dài
được búi lên, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm tinh xảo động
lòng người.
Nhưng lúc này, trên gương mặt tinh xảo kia, lại ẩn hiện nỗi buồn như có như không.
“A, tôi thích phụ nữ như thế nào, có cần báo cáo với cô không?!” Mộ Dung
Trần lạnh lùng nói một câu sau đó muốn xoay người rời khỏi.
“Trần. chờ một chút” Cô gái ngăn trước mặt anh, không cho anh đi.
“Xin chú ý cách xưng hô của mình, nơi này là nhà Mộ Dung, cô phải gọi tôi là anh tư, em dâu” Mộ Dung Trần lạnh nhạt nói.
“Anh nhất định phải như vậy sao? Chúng ta…” Khuôn mặt cô gái tựa hồ có điểm
uất ức, còn muốn nói điều gì đó, nhưng đã bị Mộ Dung Trần cắt ngang:
“Em dâu, vì không muốn để lộ nhược điểm nào, tôi vào trước, tôi nghĩ tiểu ngũ vẫn đang ở trong chờ cô”
Dứt lời, đầu anh cũng không ngoảnh lại mà sải chân bước đi, để lại khuôn
mặt không cam tâm đang nhìn bóng dáng cao lớn đi xa. Cô chưa bao giờ
biết, Mộ Dung Trần lại đối với với một cô gái chưa trưởng thành lại nảy
sinh ham muốn mãnh liệt như vậy, còn muốn cô ta làm người phụ nữ của
anh?
“Chị dâu, chị đối với anh tư vẫn chưa hết hy vọng sao?”
Đang lúc người phụ nữ tức giận muốn rời khỏi, thì 2 cô gái nãy giờ vẫn đang nhìn lén trên lầu không biết đi ra từ lúc nào.
“Chuyện không liên quan đến em”
Nói xong, người phụ nữ nhìn lướt qua khuôn mặt giống như đang xem kịch vui
của 2 cô gái, không muốn giải thích với họ. Giày cao gót đi về phía đại
sảnh.
“Phó Cảnh Ca, chị phách lối gì chứ?” Mộ Dung Cầm thản
nhiên mở miệng: “Cô không phải rất giận anh tư sao? Không bằng hợp tác
với chúng tôi đi”
“Vì sao tôi phải tin lời cô nói, Mộ Dung Cầm.
Cô muốn làm cái gì không liên quan đến tôi” Bị người khác gọi thẳng tên, sắc mặt Phó Cảnh Ca lúc đỏ lúc trắng.
“Phó Cảnh Ca tôi không
phải muốn kéo chị xuống nước, chỉ muốn chị đưa cho tôi một thứ mà thôi”
Mộ Dung Cầm giả bộ trấn định, mở miệng.
Thật ra, thì cô cũng rất khẩn trương, dù sao người bị tính kế cũng là anh tư, cô luôn luôn sợ
người đàn ông này, nhưng bị Tiết Tinh Tinh thuyết phục lòng của cô lại
rục rịch.
“Tôi nghĩ, tôi không có gì có thể cho cô” Phó Cảnh Ca nói lời cự tuyệt, nhưng bước chân đã dừng lại.
“Chị dâu, đồ tôi muốn, tôi tin chị sẽ có” Mộ Dung Cầm chợt nói rất tự tin.
**
Đầu rất choáng váng, thân thể rất nóng.
Tình Tình đưa tay sờ sờ trán của mình, cô không phải đã sốt rồi chứ? Tại sao cảm thấy toàn thân nóng như thế. Giơ tay lôi lôi kéo lễ phục của