XtGem Forum catalog
Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324625

Bình chọn: 7.5.00/10/462 lượt.

e khuất làm cô không

nhìn rõ mặt anh ta, nhưng ánh mắt sắc bén của người đàn ông này giống

như những chấm nhỏ trên bầu trời đêm nay.

Cái dạng này làm gì giống như người sắp chết chứ. Cô nói:

“Anh... Không có việc gì, tôi đi đây” Tình Tình để làn váy xuống, đang muốn

đứng dậy cách xa phiền phức thì chân nhỏ đã bị một cỗ lực lớn kéo lại,

trong khi cô còn chưa phản ứng kịp, thì cả người đã bị nam nhân kia đè

lên trên cỏ.

"Cứu. . . . . ."

Chỉ nói ra được một chữ,

hắn đã lấy tốc độ như sét đánh mà chiếm đoạt môi của cô, không có dịu

dàng chỉ có tàn bạo đòi hỏi, ở trên môi của cô lưu lại vết tích của

mình. Đang dưới tình huống không có cách nào nói chuyện được, phản ứng

đầu tiên của Tình Tình là muốn đẩy hắn ra, môi cô cơ hồ sắp bị hắn cắn

nát, cô không có cách nào chống cự thân thể của cô, cô bắt đầu tấn công

thân thể của hắn, nắm tóc của hắn…..

Cô dùng sức giãy dụa muốn

thoát khỏi kiềm chế của hắn, nhưng sức lực của phụ nữ làm sao địch nổi

sức mạnh của người đàn ông. Mặc kệ cô vặn vẹo thân thể như thế nào.

Người đàn ông trên người vẫn không hề nhúc nhích, vẫn cứ đè trên người

cô, chẳng lẽ cô phải bị một người đàn ông xa lạ xâm phạm sao?

Không thể! Tuyệt đối không thể, sự trong sạch của cô muốn dành đến đêm tân

hôn, dành cho người đàn ông cô yêu nhất, tuyệt đối không thể để cho

người đàn ông giống như kẻ điên này làm cho ô nhục….

Lúc đầu lưỡi hắn cương quyết muốn luồn vào trong miệng của cô thì Tình Tình nhất quyết dùng sức cắn một cái….

Tuy rằng, người đàn ông điên cuồng kia buông miệng cô ra. Nhưng bàn tay to, lại dùng sức kiềm hãm cằm của cô, dường như muốn bóp nát xương quai hàm của cô…. Một bàn tay khác đi dọc xuống dưới.

“Không cần!” Hư

nhuyễn, vô lực kháng nghị nhưng không có sức thuyết phục. hoảng loạn

chiếm lấy thần kinh của cô. Tình Tình cuồng loạn chống cự.

"Cút ngay! Cút ngay!"

Cô giãy dụa, người đàn ông cũng không để ý tới, không có bất kỳ sự dịu

dàng nào, tại lúc cô không phòng bị hắn đã mạnh mẽ đâm vào.

Trong phút chốc, Tình Tình đau đến muốn kêu ra tiếng, nhưng cô lại không có

sức lực để kêu ra những tiếng đó, không có sức lực đánh trả, từng chuỗi

lệ rơi xuống bụi cỏ…..

Có lẽ cô khóc đến ướt đẫm khuôn mặt nhỏ

nhắn, làm cho hành động của hắn rốt cuộc cũng dừng lại, hắn buông cô ra, thân thể nặng nề vốn đè trên người cô, giờ đã ngồi dậy tựa vào thân

cây.

Lúc này còn không đi, không phải muốn chờ chết sao? Tình

Tình sau khi lấy lại tự do, cũng không quản có mang đúng giày không, bởi vì lúc nãy giãy dụa một chiếc giày đã rớt ra. Cô liều mạng chạy về phía lễ đường, cô sai lầm rồi, cô không nên để tâm đến những người không có

quan hệ với mình, đặc biệt là 1 người đàn ông xa lạ…..

Chính ở

chỗ này thiếu chút nữa cô đã mất đi trinh tiết quý báo nhất của người

con gái, nhưng bây giờ cô còn thuần khiết sao? Cô nên đối mặt sao với

Dương Bách Lâm đây?

Người đàn ông ngồi trên đất, chăm chú nhìn

bóng dáng đang bực tức bỏ đi, 2 mắt lóe qua chút tinh quang, mãi đến khi bóng dáng nho nhỏ biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới mở rộng bàn tay, dưới

ánh trăng ôn nhu, ánh sáng phát ra từ cây kẹp tóc rất đẹp, là vật kỉ

niệm duy nhất cô lưu lại cho hắn.

Cô hẳn là sinh viên ở đây. Mộ Dung Trần hơi cong khóe môi, ánh mắt mơ hồ chớp động.

“Này, theo cậu Trần có trở về không?” Từ chỗ tối trong lùm cây, truyền đến tiếng nói của một người đàn ông khác.

“Trở về, tôi cũng nên về theo mới được. Nếu như Trần xảy ra chuyện gì, cậu

cũng đến nhà Mộ Dung mà xin tội với ông đi” Một người đàn ông khác lên

tiếng, giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra bất kì cảm xúc nào. Cũng không cần chờ đến ông, sau khi Trần tỉnh lại, e rằng sẽ có người gặp xui xẻo.

“Cố thiếu, như lời câu nói, hình như Trần gặp chuyện không may, chỉ là lỗi của một mình tôi vậy? Cậu làm đồng đảng có thể thoát tội

được sao?”

“Cậu bớt nói nhảm cho tôi nhờ. Tìm người trước đã”

“Các người ầm ỹ đủ chưa?” Người đàn ông nãy giờ không có lên tiếng, rốt cuộc cũng không chịu nổi sự dong dài của 2 thằng bạn tốt. Dám tính kế với

hắn, ai cũng không chạy khỏi.

“Trần, thì ra cậu ở chỗ này ngắm trăng à?. Để bọn tớ tìm cậu thật lâu” Người đàn ông cầm đèn pin trong tay, kinh ngạc kêu lên.

Nghe vậy, người đàn ông đứng bên cạnh lành lạnh nhìn lướt qua hắn, hắn lập

tức im miệng, không nói thêm gì nữa. Âu Thánh Nguyên này rõ ràng là giáo sư đại học nhưng không bao giờ làm việc đàng hoàng, suốt ngày từ sáng

đến tối chỉ lo làm những thí nghiệm lung tung.

Mộ Dung Trần không lên tiếng, ánh mắt ngược lại nhìn về phía người nãy giờ không nói gì Cố Kỳ Nam.

Đây không phải đang nói nhảm sao?. Bây giờ bộ dạng này của hắn còn có thể

đi đâu?. Dược ở trong người cũng dần dần vơi bớt, phỏng chừng bọn họ bỏ

cho hắn chút ít, làm cho hắn tạm thời mê loạn mà thôi.

Ngược lại hắn có chút ngoài ý muốn, người luôn luôn trầm ổn kín kẽ như Cố Kỳ Nam

lần này cũng dính vào, thấy mình gặp Âu Thánh Nguyên, 1 câu nhắc nhở

cũng không có, thật con mẹ nó chọn nhầm bạn tốt rồi! Làm sao hắn lại

quên Cố Kỳ Nam từ trong xương là tên lưu manh hạng nhất,