
n cũng không quấy rầy cô, chỉ nắm tay cô, mãi cho đến khi
lên xe, anh mới hơi buông ra, sau khi khởi động xe lại nắm tiếp, không
chịu buông.
“Chúng ta đi đâu?” Cho đến khi quang cảnh vừa xa lạ
lại có chút quen thuộc đập vào tầm mắt, Tình Tình mới phát hiện đây
không phải là đường trở về biệt thư, mà là đường đến nơi cô từng quen
thuộc.
"Trở về nhà Mộ Dung."
Rốt cuộc nhớ tới muốn hỏi
rồi sao? Mộ Dung Trần một tay điều khiển tay lái, vừa nghiêng đầu nhìn
người con gái giống như vẫn còn lơ lửng trong suy nghĩ của mình.
Hôm nay bởi vì Thẩm Tính Hoa đến chơi, cho nên anh bảo công ty lễ phục và
công ty đá quý ngày mai hãy trở lại. Mà bên nhà Mộ Dung cũng thúc giục
anh nhiều lần, giục anh mang Tình Tình trở về nhà một chuyến.
Hôm nào không bằng hôm nay, hôm nay trở về cũng tốt. Dù sau, sau khi kết
hôn cũng cần phải sống chung, cho nên sớm làm quen một chút cũng tốt!
"Trở về nhà Mộ Dung?"
Sắc mặt Tình Tình đột nhiên trắng bệch. Mặc dù cô biết chuyện kết hôn với
anh không cách nào thay đổi được, nhưng bây giờ đột nhiên nói cô phải
trở về nhà Mộ Dung, cô còn chưa quen lắm.
Mặc dù Tiết gia cũng
là người có tiền, nhưng nếu so với nhà Mộ Dung, đó chính là phòng nhỏ
thấy nhà lớn. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô cũng không có
mặt mũi gặp những người lớn trong nhà.
Đặc biệt là lão thái gia uy nghiêm!
“Đừng sợ, chỉ cần đi theo bên cạnh anh là được rồi”
Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, trấn an nói.
Có đáng sợ như vậy sao? Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Tựa hồ nơi
anh đang dẫn cô đến không phải là nhà Mộ Dung mà là long đàm hổ huyệt
vậy.
Bàn tay to của anh nắm thật chặt bàn tay của cô, dường như cho cô năng lượng vô hạn.
“Mới vừa rồi, anh và ông ấy…”
Cho tới bây giờ, Tình Tình mới nhớ đến chuyện hỏi anh, Tiết Thiệu Trạch đến tìm anh có chuyện gì. Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau một lúc rồi?
“Chúng tôi chỉ tùy tiện ngồi hàn huyên với nhau vài câu thôi”
Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô. Mộ Dung Trần không kiềm được trêu chọc cô:
“Có phải sợ anh đem bí mật nhỏ của em nói cho ông ấy nghe không?”
Tình Tình cắn môi, chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối với lời nói đùa
vừa rồi của anh ta cô cũng không đáp lại. Anh ta có nói hay không, cô
cũng không chắc lắm.
“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo sẽ không để người thứ ba biết”
Người phụ nữ này, có cần đối xử lạnh nhạt với anh như vậy không? Được thôi, anh có thời gian, có kiên nhẫn.
Nghe lời? Cô bây giờ không phải rất nghe lời sao? Chỉ nghe nhưng không đáp vẫn chưa đủ sao?
Lần thứ hai đi vào ngôi nhà vừa tao nhã vừa khí thế này, Tình Tình đã không còn tâm trạng như lúc mới đến. Từ nay về sau, cô sẽ phải ở lại chỗ này, không biết đến ngày mai. Cùng với nhiều người xa lạ ở chung một chỗ.
Không phải là không sợ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Anh nói mọi chuyện cứ giao hết cho anh, thật có thể không?
Mộ Dung Trần trực tiếp lái xe vào trước sân, Cố Quản gia và người hầu đã
sớm đợi ở cửa, nhìn thấy bọn họ xuống xe, lập tức chạy đến:
“Tứ thiếu gia, lão thái gia, và mọi người đang đợi 2 người.”
Vì lần đầu tiên chính thức nghênh đón Tình Tình, lấy thân phận là hôn thê
của Mộ Dung Trần trở về nhà Mộ Dung, nên tất cả mọi người trong nhà đều
gác hết công việc bận rộn qua một bên.
“Oa, không cần đông người như vậy chứ?”
Vừa tiến vào phòng khách rộng rãi, Tình Tình đã bị cảnh tương trước mắt làm cho sợ hãi.
Nhà Mộ Dung có nhiều người như vậy sao? Mọi người đều ngồi ở trong phòng
khách dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, cô khẩn trương không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, đặc biệt là người ngồi ở vị trí chủ vị, làm cho
lòng người run sợ - Mộ Dung lão thái gia.
“A Trần, Tình Tình các con đã về?”
Mẹ của Mộ Dung Trần, Thái Chi Lan nhìn thấy hồi hộp của Tình Tình, cười cùng bọn họ chào hỏi.
"Mẹ."
Sau khi đáp lại mẹ một tiếng, Mộ Dung Trần kéo Tình Tình đến trước mặt lão thái gia:
“Tình Tình, đừng sợ. Em không phải đã gặp ông nội rồi sao? Gọi ông nội đi..”
“Ông nội…”
Không còn cách nào khác, Tình Tình nhắm mắt, nhỏ giọng kêu một tiếng. Từ nhỏ
đến lớn, cô chưa có kinh nghiệm sinh hoạt cùng với các trưởng bối, cũng
vì khí thế của Mộ Dung lão thái gia quá mạnh mẽ. Lần trước trong thọ
yến, bên cạnh ông có rất nhiều người, nhưng bây giờ cô một mình đối mặt
với ông, đương nhiên không giống nhau rồi!
Huống chi, thân phận bây giờ cũng không giống nhau!
Trên tay Mộ Dung Đạc Hào nắm long đầu trượng, 2 mắt hữu thần sáng ngời bình
tĩnh nhìn Tình tình. Một đứa con gái trong veo như nước đứng bên cạnh
đứa cháu ông thương yêu nhất, tính tình hình như hơi trầm, không giống
với Mộ Dung Trần nganh ngạnh không chịu gò bó nhà bọn họ, không biết như thế nào lại tạo thành một đoạn nhân duyên đây!
Hơn nữa, hình như cháu nội của ông dùng thủ đoạn đoạt tình yêu của người ta nữa. Nhìn bộ
dạng miễn cưỡng của cô bé này, ông có thể hiểu được.
Nếu như
thằng tiểu tử này có thể áp dụng thủ đoạn giống như bức hôn đoạt tình
này vào sự nghiệp của nhà Mộ Dung, thì ông có chết