
c của cô chỉ dừng lại lúc cô ngồi ở trong phòng chờ anh, sau đó cô ngủ thiếp đi, như vậy nói cách khác, anh đã mang cô đến đây?
Nhưng, hình như anh cũng không có ở đây? Cô có nên ra ngoài hay không? Cô như
vậy căn bản không có biện pháp đi ra ngoài nha, Tình Tình nhìn y phục đã bị xé rách ném trên mặt đất.
Mộ Dung Trần người đàn ông này
thật đúng là âm dương quái khí, có lúc rất dịu dàng xem cô như bảo bối
mà hôn cô, yêu cô, cũng có lúc giống như ác ma cuốn cô vào trong triền
miên kịch liệt.
Tối hôm qua bọn họ đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao khi tỉnh lại chỉ còn mình cô ở trên giường?
Thân thể bủn rủn cùng khó chịu khiến Tình Tình chỉ muốn đến phòng tắm để tắm nước nóng cho thoải mái dễ chịu một chút, nhưng, trong phút chốc khi cô vén chăn lên, giữa 2 chân ẩm ướt, cùng bụng dưới đau nhức, khiến cho cô cúi đầu nhìn lên chiếc giường vốn trắng như tuyết nay đã nhiễm một mảng màu đỏ xinh đẹp…..
Đây là….. Không thể nào là lạc hồng của đêm đầu tiên, mà là “bạn tốt” của cô tới?
Không trách được, bắt đầu từ buổi tối hôm qua, bên eo của cô bắt đầu ê ẩm.
Vậy cũng chứng minh một chuyện đó chính là cô không có mang thai.
Đứa bé, tại sao cô lại không nghĩ tới, với trình độ thân mật nhiệt tình của bọn họ như vậy sẽ không có đứa bé sao? Nhưng, hôn nhân như vậy, căn bản không cần thiết kéo thêm một đứa bé vào khiến giữa bọn họ trở nên phức
tạp hơn.
Cô thật là hồ đồ. Đã ngủ với một người đàn ông lâu như
vậy, tại sao cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ngừa thai, với tuần suất
một ngày làm 3 chập của anh ta, cô không có thai cũng không biết có phải do ông trời thương hại cô không nữa.
Nếu như đã không muốn, vậy nên nói rõ với anh ta, nhưng cô nên nói như thế nào đây?
Từng đợt rồi lại từng đợt sóng triều khiến cho Tình Tình cảm thấy xấu hổ
hơn, ở nơi như thế này, những chuyện bí mật của con gái cô không thể nói với người khác, cô theo bản năng kéo chăn về trên người, cô cũng không
thể cứ ngồi lì trên giường mãi.
Nhưng, cô phải làm sao đây? Quần áo bị xé rách, ngay cả quần nhỏ, cũng bị xé luôn, Tên đàn ông khốn kiếp đó lại ném cô ở lại chỗ này? Cô cắn chặt môi, nuốt nghẹn ngào trở về cổ họng, cô không thể khóc, nhất định không thể khóc, nhưng, nước mắt vẫn
từng dòng từng dòng rơi xuống, càng nghĩ càng đau lòng, càng uất ức, thì càng khó nén, vốn đang lặng lẽ rơi lệ lúc này đã chuyển thành khóc nhẹ.
Đều tại hắn, đều do hắn, là cái tên Mộ Dung Trần chết tiệt kia, khiến cô rơi vào tình cảnh lúng túng như thế này, muốn đi lại không đi
được, mà ngồi thì lại khó chịu. Trong thư phòng cao
cấp được thiết kế thêm, Mộ Dung Trần cầm điên thoại để dặn dò thư kí
những chuyện hôm nay cần phải xử lý, sau khi giao phó rõ ràng, bởi vì
hôm nay anh không thể đến công ty.
Tối hôm qua, cô chủ động
khiến cho tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, anh thong thả, ung dung dặn dò công việc với giọng điệu thoải mái có thể nghe ra được.
Mặc
dù cô hoàn toàn không biết chính mình đang làm gì, thế nhưng lại làm anh thỏa mãn trước nay chưa từng có. Thì ra, cô đáp lại hoan ái, cảm giác
lại tốt đẹp như vậy. Anh không phải có phần ngớ ngẩn sao? Nhưng, tình
yêu chính là như vậy, ai có thể nói rõ được sao?
Khi anh còn chưa hiểu rõ sự việc như thế nào, thì anh đã bị cuốn vào đầm lầy, khiến anh
càng lún càng sâu không thể nào thoát ra được. Chỉ có điều, người con
gái có chút bướng bỉnh, lại đáng yêu như vậy, xem ra muốn mở trái tim
của cô thì không thể quá gấp gáp.
Không sao, anh có thể đợi. Cho dù đợi của đợi, anh cũng không buông tay.
Sau khi giao phó xong tất cả mọi chuyện, cũng đã hơn một tiếng trôi qua, Mộ Dung Trần mới vừa cúp điện thoại, còn chưa kịp cất vào túi thì một
tiếng chuông quen thuộc đã vang lên.
“Này….” Mộ Dung Trần thoải
mái ngồi dựa ở trên ghế, là Âu Thánh Nguyên. Anh còn không đi xử lý anh
ta, ngược lại hắn còn chủ động tìm tới.
“Tiếp nhanh như vậy?” Bên kia truyền đến âm thanh trêu chọc của Âu giáo sư:
“Tôi cho là cả đêm cậu bị mất hồn rồi chứ?” Xem ra anh đã coi thường sức chiến đấu của ai đó rồi.
“Âu Thánh Nguyên, tôi không nhớ gần đây có chỗ nào đắc tội cậu”
Tại sao hắn lại luôn nghĩ cách thí nghiệm thuốc hết anh lại đến người phụ
nữ của anh. Xem ra, nhân vật như thế sau này không thể để anh ta tiếp
xúc với Tình Tình.
Tuy rằng anh rất thích cô trong mê loạn,
nhưng anh muốn lòng của cô cam tâm tình nguyện chứ không phải dùng
phương thức này. Anh đối tốt với cô, một ngày nào đó cô nhất định sẽ
hiểu.
"Tối hôm qua không phải vô cùng mãnh liệt sao?” Sản
phẩm của Âu thị, luôn luôn không có chất lượng kém. Chỉ là, anh tạm thời không có cơ hội dùng thử mà thôi.
“Tại sao cậu không thử một chút thì biết?”
Âu Thánh Nguyên đúng là điên rồi, anh ta điên cuồng nghiên cứu, thí nghiệm cũng không phải vì giải thưởng Nobel y học mà là vì thỏa mãn ham muốn
cá nhân nhàm chán mà thôi.
“Trần, đừng nói như vậy. Tôi không phải cũng vì cậu suy nghĩ sao? Tôi nghe nói duyên phận của 2 người không phải bắt đầu…. Khụ…”
Âu Thánh Nguyên anh là người như thế nào? Từ khi nghe tin Mộ Dung Trần
muốn k