
cứ vây bè kéo cánh, mười con tôm co vào lòng cả mười thì chỉ chết dân
thôi, bác ạ! Ai đời, có bao nhiêu đất mật điền ven đường cái đều căng dây cắm
cọc dành lại để lập thị trấn, thị tứ. Nhưng thị trấn, thị tứ đâu không thấy,
chỉ thấy cán bộ, rồi con cháu, anh em cán bộ lập thổ cư, xây nhà thì có. Người
ngoài có ai lọt vào đấy được cũng mỗi suất đất mất tiền triệu, mà cũng chỉ toàn
con ông cháu cha, có máu mặt mới lọt vào được, chứ những người đầu không chằng
chân không chốc như chúng em, đừng hòng. Thế nên trên phải thế nào, chứ cứ để
thế này, nông dân chúng em chả mấy mà hết đất cày cấy, bác ạ!
Ông Mải chêm lời
Túc:
- Không hết thì
cũng chả còn chỗ nào ra hồn, bao nhiêu mật điền gần đường, tiện nước không
chóng thì chầy cũng biến dạng hết. Có còn là chỉ còn những cánh đồng xa, ruộng
trũng, chó ăn đá gà ăn sỏi, chứ ruộng màu mỡ thì làm sao còn. Trước còn dấm
dúi, chứ giờ thường vụ đảng uỷ xã ra hẳn nghị quyết cấp đất làm nhà, thì rồi
chả mấy mà hết ruộng đất màu mỡ, tiện lợi canh tác.
Cải từ nãy vẫn
ngồi trầm ngâm nghe hết Túc lại đến ông Mải, như đã vào mạch, nói tuột những
điều mà có lẽ bấy lâu vẫn giấu kín trong lòng, hay ít nhất cũng một, hai lần
nói ra nhưng chẳng thấu đến đâu nên chán, giờ mới gặp người cần biết, cần nghe.
Cải lặng lẽ ngồi nghe, đến khi ông Mải nói thường vụ đảng uỷ xã ra hẳn một nghị
quyết cấp đất làm nhà, thì anh bỗng giật mình sửng sốt:
- Sao thường vụ
đảng uỷ lại ra nghị quyết cho cấp đất làm nhà là thế nào?
Cải ngẩng nhìn
ông Mải. Ông cụ vãn ngồi xếp bằng trên hiên, một tay đặt cây nan tre già nổi
màu vàng óng lên ngón tay trỏ bên trái, tay phải cầm con dao rựa nước thép nổi
màu xanh, còn lưỡi dao lại vẹt một vệt dài trắng loá, nhìn cũng biết con rựa
sắc chỉ dùng vào việc vót nan. Ông không làm nghề đan lát, nhưng nhà có bờ tre
nên cũng biết đan rổ rá dần sàng, những khi nông nhàn vẫn thường chặt cây tre,
đan cái rổ, cái sảo nhà dùng, hoặc cho anh em họ mạc. Với lại, người già có cái
việc nhẹ nhàng như thế này mà làm, cũng đỡ buồn bã tay chân. Ông vẫn chăm chú
cúi xuống cái nan tre đang vót dở trên tay, tuồng như không nghe thấy câu nói
đầy bực bội buột ra từ Cải. Thì đã thấy Túc từ chỗ hiên không có chiếu đứng dậy
đi lại, đặt chiếc chén vào khay, rồi đến ngồi xuống chỗ chiếu cạnh ông Mải, nói
nhát gừng:
- Có ra nghị
quyết thì nhỡ sau này cấp trên về kiểm tra, có sai cũng không thể quy vào ai.
Việc cho đất đã được tập thể thường vụ quyết định cơ mà. Tập thể làm thì tập
thể chịu, chứ riêng ai đâu. Chẳng lẽ lại kỷ luật cả tập thể thường vụ đảng uỷ.
Thôi thì huề cả làng. Ai chả nói, chứ anh em ông Thuật, ông Lận còn thiếu gì
khôn ngoan, lọc lõi mà chịu nước hớ.
- Thế còn ông Sa,
bí thư đảng uỷ xã, cũng vào hùa với mấy người kia à? - Cải hỏi cắt ngang.
Túc thủng thẳng
bảo:
- Vào hùa thì
chưa chắc đâu bác ạ, vì ông Sa cũng không phải tay vừa, chính bữa thịt chó cái
đêm kéo xong pháo lên đường cái mà em vừa nói, là do ông Sa nóng nảy đập chết
con chó nhà chú em, nhỉ ông nhỉ, chứ nhu mì gì đâu. Nhưng lép vế thì hẳn rồi.
Vì thường vụ có ba người, thì hai là anh em nhà Thuật, chỉ còn một mình ông Sa,
sao lại không lép vế. Thế nên có người bảo, thường vụ đảng uỷ xã bây giờ nên
gọi là “thường vụ nhà ông Thuật” mới đúng. Còn đảng uỷ thì, có bảy chấp hành
khoá này, bên Phương Trì bốn, nếu kể cả tay Sinh, xã đội nữa, thì ba là anh em
ông Thuật, còn Phương La một ông Sa, chỉ còn lại hai người thì Phương Trà này
một, là thằng Sủng con nhà Sũng, nhưng cũng chỉ được làm cái chân văn hoá thông
tin, kém xa ngoài Phương Lưu chỉ có một dúm người như cái trại lẻ mà họ cũng
được một đảng uỷ viên, lại giữ chức phó chủ tịch phụ trách công an xã, mới oách
chứ!
Cái tay Túc này,
trông củ mỉ cù mì, lúc mới đến thấy nhà ông Mải có khách còn ngượng ngùng bẽn
lẽn, thế mà vừa nghe thủng câu chuyện đã vanh vách thông tỏ ngõ ngàng bao nhiêu
là chuyện trong làng ngoài xã. Cải ngồi nghe mà bần thần cả người, anh cố sắp
xếp lại câu chuyện cho có đầu có đuôi, nhưng chỉ càng thêm rối tung rối mù, chứ
không thể lần ra nút thắt. Có điều, Cải đã mơ màng nhận ra tình hình ở xã Tiên
Trung đang có nhiều phức tạp, nếu không sớm giải quyết sẽ làm dân chán lản, mất
lòng tin vào đảng bộ xã. Cải buột hỏi một câu lửng lơ, không biết là hỏi Túc
hay ông Mải, hoặc chính mình:
- Không hiểu anh
Trường có biết những chuyện ở dưới này?
Túc nói lấp lửng:
- Em nghĩ là ông
ấy có biết, vì tháng nào chả về thăm bà mẹ vợ đang ở với vợ chồng ông Thuật bên
Phương Trì. Nhưng biết là một chuyện, can ngăn hay không lại là chuyện khác.
Cứ để cái tay xã
viên bất mãn này kể tội mấy ông cán bộ xã thì chẳng biết đến bao giờ mới hả cơn
giận của hắn. Ông Mải cắt ngang:
- Ối giời, nói
chuyện đất cát, nhà cửa, thóc lúa, công điểm hợp tác thì có mấy ngày cũng không
hết. Như cái tay Xuất, thư ký đội này, vụ vừa rồi không có thằng Điền nó làm
căng thì cũng chấm khống cho nhà mình vài trăm công là có hàng tạ thóc rồi.
Túc đế lời:
- Thì đã bảo làm
to ăn to, làm bé ăn bé, làm xã vi