Old school Swatch Watches
Bão Đồng

Bão Đồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322894

Bình chọn: 9.5.00/10/289 lượt.

a không?”. Điền cũng đã cầm đèn pin chạy ra đến nơi, biết bố nói thế là cụ giận lắm rồi đấy, chứ xưa nay, cụ có quát nạt con cái bao giờ, vội lẳng lặng bước nhanh đến, một tay cầm đèn, một tay cầm cằm em gái hếch lên, rồi nhanh như chớp, đặt cả mồm, cả mũi vào mồm em hít hít, ngửi ngửi. Đoạn, quay ra nói nhanh với bố mẹ: “Không thấy có tý mùi nào. Có khi em nó chưa uống”. Ông Mải bỗng dịu cơn thịnh lộ, bảo: “Thôi, bà đưa con nó vào trong nhà đi”. Rồi quay gót vào nhà, vừa đi vừa như thầm nói một mình, thế cũng còn là may, may cho cái phúc nhà này thật rồi!

Quả là phúc hoạ chỉ trong gang tấc. Chậm một tý, nhanh một tỵ đều có thể là phúc, hoặc có thể là hoạ, thật khôn lường. Nhung nhanh, chậm lại ở con người ta. Như bà cụ Mải nghe tiếng gà te tác mà không vắt chân lên cổ chạy ra, biết đâu cô con gái quẫn trí, dốc chai thuốc sâu vào mồm rồi cũng nên. Nhanh, chậm ở con người ta, nên không phải mọi việc đều khôn lường, mà nhiều việc con người có thể lường trước, biết trước được.

Kết -

Điền và Cải len vào được một chỗ thuận lợi thì đứng như chôn

chân ở đó, nhìn dán mắt vào mấy người đàn ông cởi trần, chí mặc mỗi chiếc quần

đùi màu nâu thẫm, ngang lưng thắt mảnh vải hồng điều. Hai anh em len vào được

một chỗ mãi phía vòng trong, thế mà không biết có phải do cái áo sơ mi trắng

cộc tay rất nổi của Điền mách lối, mà Dậm và một cô bạn, cũng người ngoài

Phương Lưu, chẳng biết bằng cách nào cũng chen vào được gần, đứng đằng sau. Rồi

cũng chẳng biết bằng cách nào, hay có con mắt đê sau gáy, Điền bỗng nhiên thấy

nhổn nhột phía sau, liền quay lại, nhận ngay ra Dậm. Em cũng vào mãi trong này

xem à? Đi với ai thế? Điền nhìn Dậm nhỏ nhẹ hỏi. Dậm đánh mắt nhìn Điền, giọng

mềm đi, định bảo, vào mãi trong này xem mới gặp được anh chứ, hỏi thế mà cũng

hỏi. Lại thao thiết nói, không vào mãi trong này xem thì còn xem ở đâu. Rồi hai

tay như đẩy vai cô bạn về phía Điền, hỏi, anh không nhận ra chị Lư à. Điền nhìn

lại một thoáng, nói thác, tối trời, nhìn mãi không nhận ra ai. Cải nghe tiếng

người nói lào thào phía sau lưng, quay lại, nhưng tối trời, không nhận ra cô

đội trưởng Phương Lưu. Vả lại, Cải nghe tiếng người nói lào thào phía sau lưng

thì quay lại theo cảm tính, chứ thực, còn mải để tâm theo dõi hai người đàn ông

đang tay năm tay mười nhào lặn đất, vo tròn thành bánh pháo to bằng cái mâm.

Khi hai người đàn ông nhào lặn xong đống đất, vo tròn thành bánh pháo bằng cái

mâm, thì thình lình Cải nghe ba tiếng trống “thùng, thùng, thùng” như ba tiếng

súng thần công khai hoả cất lên vang trời dậy đất. Bỗng tất cả mọi người trên

sân như nín thở, hàng trăm cặp mắt đổ dồn về chỗ hai người đàn ông ngang lưng

thắt dải hồng điều, đang lấy hết sức gượng nhẹ hai tay bốc bánh pháo đất lên

khỏi mặt sân, nâng lên ngang người, đẩy lên ngang đầu, rồi dồn hết sức lực giơ

thẳng hai tay bê bánh pháo cho cao lên, cao nữa, cao mãi. Cao nữa, cao mãi đến

hết cỡ tay, hai người đàn ông bất ngờ tung mạnh bánh pháo lên không trung.

Trong tích tắc, một tiếng nổ dễ ngang tiếng sấm đánh bùng một phát, làm hàng

trăm người trên sân như cũng bùng cả lên. Sau tiếng nổ là một vành pháo đất

văng ra như con trăn nằm cuộn trên sân, rồi tiếng người hò reo, tiếng trống

thúc bật lên vang dậy, tưởng vỡ vụn cái sân gạch rộng đến mấy sào. Giữa tiếng

reo hò của người xem, hai người trong ban tổ chức cầm thước dây chạy đến chỗ

bánh pháo vừa văng xuống, chăm chú, cẩn trọng đo từng vết nứt, chỗ gấp, khoảng

văng xa của pháo. Cũng giống như nhảy cao, chạy xa trong điền kinh, luật chơi

pháo đất lấy độ văng xa của vành bánh pháo làm kết quả cuối cùng để đánh giá

tài nghệ của người chủ pháo. Hết đợt pháo của hai người đàn ông thắt dải hồng

điều, đến lượt hai người đàn ông cũng chỉ mặc chiếc quần đùi nâu, nhưng ngang

lưng thắt dải vải xanh màu lá mạ, như để phân biệt với hai người thắt vải hồng

điều ban nãy.

Giữa lúc Điền và Cải đang bị cuốn hút vào chỗ đánh pháo đất,

thì nghe tiếng ai như cái Viên đang hỏi mấy người đằng sau, có thấy anh Điền

nhà em đứng ở chỗ nào không? Tiếng một người mách, vừa nãy còn thấy anh cô với

ông gì ở huyện đứng phía trong kia kìa. Điền cũng nghe tiếng người nói với em

gái thế, liền bảo Cải, anh đứng đây, em ra xem cái Viên tìm có việc gì. Nhưng

anh vừa đứng lên thì cô em gái đã len vào, kéo tay, thầy bảo em ra tìm anh về

ngay. Nhưng về ngay có việc gì, hay có ai đến thế? thì Viên lại ấp a ấp úng như

ngậm hạt thị. Thấy em gái cứ ấp a ấp úng, Điền cũng phần nào đoán ra, chắc là

việc của nó nên không rộng miệng ra được, mới ngậm hạt thị thế. Điền quay lại

bảo Cải, anh cứ ở đây, em về nhà xem có việc gì mà thầy em lại cho cái Viên ra

tìm, rồi bao giờ tan em ra đón. Nhưng Cải lại lách mấy người đứng sau, chen ra

“Chờ mình với, xem thế đủ rồi, về nghỉ mai còn có cuộc họp trên tỉnh.

Ba người sóng vai nhau ra đường cái.

Bấy giờ, Điền mới nói như gắt với em gái:

- Nhà có việc gì mà thầy bảo ra tìm anh, sao em lại không

nói được thế?

Viên vừa cúi mặt đi, vừa tủm tỉm cười:

- Nhưng ở trong ấy đông người, khó