
, là bốn vị trưởng nắm hầu bao dân huyện: Khí trưởng cửa hàng bách hoá tổng hợp, La trưởng cửa hàng thực phẩm, Xảnh trưởng cửa hàng lương thực, ba vị kia đều là nam giới, chỉ có Hà là người đàn bà duy nhất ở huyện này nắm yết hầu một ngành kinh tế có tác động chi phối đời sống nông dân của hai mươi ba xã trong huyện: hợp tác xã mua bán, đơn vị kinh tế tập thể có chân rết là các cửa hàng mua bán ở khắp các xã, buôn bán đủ mọi thứ bà dằn từ dao cuốc, liềm hái, mai xẻng, thúng mủng, nong nia, dần sàng, gầu, chổi, chum vại, bát đĩa, giường chiếu đến khoai sắn, lợn gà, tôm cá, rạm cáy, mắm muối, dầu hoả, áo quần, và cả quan tài cho người chết… Khi ông Thà từ trong phòng Trường bước ra, cũng vừa lúc Hà đi hết dẫy hành lang đến gần cửa phòng. Một người mừng quá, cứ thập thà thập thững đi như lao về phía trước, còn một người mải ngáo ngơ, hết nhìn trước nhìn sau xem có ai thấy mình, lại vồi vội vuốt lại mái tóc, bẻ rộng thêm cái cổ áo hình cánh sen, vốn đã trễ xuống tới cái vai đẫy đà của người đàn bà bốn mươi, goá chồng hàng chục năm nay, người lúc nào cũng phây phây, đi đến đâu cứ như mang cả bếp lò hừng hực đi theo, làm đám đàn ông mỗi khi nhìn thấy, ông nào cũng như bị lác, mắt chớp nhay nháy. Một người mừng quá đi như lao về phía trước, một người mải ngáo ngơ nhìn trước nhìn sau xem có ai thấy mình, cả hai đều như mắt để trên trán. Cho đến khi có tiếng Hà kêu ối lên, thì ông Thà đã thúc cả cùi tay vào bộ ngực đồ sộ của Hà, làm chị ta vội ngồi thụp xuống trước cửa phòng Trường, không biết để chữa thẹn, ăn vạ ông Thà, hay còn gì gì nữa. Chỉ biết từ trong phòng, Trường tất tưởi chạy ra, không cần biết ai đúng ai sai, vừa mắng té tát ông Giang Khẩu: “Đi đứng thế à. Ông trở lại ngay đây!”, vừa hai tay xóc nách như bế bổng Hà đi vào phòng. Nghe tiếng Trường quát: “Ông trở lại ngay đây!”, Cải vội đi ra, lúc tới cửa thấy Trường bế một người đàn bà đi vào, anh lé người quay mặt đi, như nhường lối cho Trường, rồi nhìn ông Thà, vẫy tay giục: “Thôi đi đi! Nhanh không anh em bên thuỷ lợi họ đi cơ sở rồi lại nhỡ việc”. Cải miệng giục ông Thà, chân cũng bước mải theo ông đi về phía cuối dẫy hành lang xuống sân.
Trong phòng. Trường đặt Hà ngồi vào chiếc ghế sa lông dài
đệm mút, rồi cúi xuống, hai tay nâng một bên chân của Hà vẫn nằm trong chiếc
guốc cao gót lên:
- Em có sao không?
Hà hơi ngẩng mặt nhìn ra cửa, không thấy có ai, vội đưa một
tay lên định vít đầu Trường xuống, nghĩ thế nào lại chỉ tay vào chỗ gót chân:
- Em thấy đau đau. Có khi bị trẹo chân, anh ạ!
Trường tháo hẳn chiếc guốc ra khỏi chân Hà, nhẹ cầm chân đặt
lên bàn nước. Một thoáng bồi hồi xao xuyến. Rồi đưa tay xoa xoa chỗ mắt cá
chân:
- Không sao. Để anh lấy dầu sao vàng xoa một tý là khỏi.
Khi Trường đứng dậy đi lại chiếc bàn con để những thứ lặt
vặt cạnh đầu giường, lục tìm hộp dầu cao, Hà mới chợt nhớ ra, hỏi:
- Hai cái ông phải gió ấy ở đâu mà đến chỗ anh sớm thế?
Trường ngớ người, quay ra hỏi:
- Ồ! Em không biết người vừa đi ra sau là ai thật à?
- Là ai?
- Ông Cải, bí thư huyện uỷ mới về thay ông Giá đấy.
- À! Em có nghe nói, nhưng chưa chạm mặt lần nào. Thấy bảo
bí thư mới nghiêm lắm hả anh? Chúng em đang đinh tuần sau sơ kết chiến dịch thu
mua đỉa xuất khẩu, mời cả bí thư, chủ tịch đến dự. Nhưng lại nghe nói bí thư
mới nghiêm lắm, nên cũng muốn hỏi anh liệu có nên mời không nhỉ?
Trường cầm hộp dầu đi lại chỗ ghế dài Hà đang ngồi, nghe
hỏi, liền bảo:
- Mời ai là tuỳ chi uỷ và ban chủ nhiệm mua bán huyện. Nhưng
theo anh không nên làm ồn ào, mà chỉ nội bộ trong ngành thôi.
Trường vừa nói vừa quệt dầu xoa xoa gót chân Hà. Không biết
dầu cao sao vàng công dụng tới đâu, mà Trường mới xoa được vài cái, Hà đã ngồi
ngay dậy, nhoẻn miệng cười:
- Cái loại dầu của anh tốt thật đấy, vừa xoa một cái là khỏi
ngay.
Nhưng Trường vừa đưa tay đặt lên vai Hà, định bảo: “Ngồi yên
anh xoa tý nữa cho khỏi bong gân”, thì Hà đã đổ ập tấm thân thon thả thơm nức
mùi đàn bà ở tuổi bốn mươi đang độ hồi xuân, cùng bộ ngực gần như được phơi ra
trắng ngồn ngộn dưới cái cổ áo cánh sen mở rộng đến bả vai, đầy khơi gợi, làm
cho cái bản năng đàn ông của Trường như được đánh thức. Bỗng Trường ôm riết lấy
Hà, rồi cứ thế bế bổng vào giường, đặt Hà nằm xuống là vội quay ra kéo nhanh
tấm ri đô che. Nhưng khi Trường quay lại, Hà như đã quen với những công đoạn
tối cẩn khi chỉ có hai người trong phòng này, vội nhỏ nhẹ nhắc mà như ra lệnh:
“Còn cửa nữa!”. Trường lẹt bẹt đôi chân không ra hập chặt cái cửa, vốn từ khi
Hà vào đã chỉ mở hé một bên cánh. Đoạn, Trường quay vào, mới đến đầu giường đã
như hoa cả mắt, không còn thấy đất trời là đâu, chỉ còn lại tấm thân thơm tho,
dịu ngọt rất đàn bà của Hà, với làn da trắng nõn nà ngồn ngộn ở ngực, ở bụng
kích thích, gọi mời. Trường trút vội bộ pi-ja-ma vẫn mặc trong nhà, rồi như con
rắn quen mồi trườn phủ nhanh lên người Hà. Nhưng đúng lúc ấy, Hà dang rộng vòng
tay ôm ngang người Trường vần nhẹ xuống bên cạnh, cùng một giọng nói thẽ thọt:
- Anh sao vội thế, từ từ đã nào. Trước khi yêu, em muốn anh…
Khôn