
trại lẻ loi gần chân đê, xa thành phố, nơi Trường bỏ dở buổi họp về phòng nghỉ
gặp Hà bàn công tác, hay nằm người nọ gác chân lên người kia, quấn chặt lấy
nhau như đôi rắn thì cũng thế, đến mấy chục cây số. Nhưng vì ông Tính vừa nhắc
lại với Cải về lời của Hưởng bảo, phải chờ anh Trường đi họp về thôi, nên mới
nảy ra những dòng tạt ngang này.
Hà thực ra cũng không biết Trường đang có mặt ở thành phố.
Mãi lúc ở sở thương nghiệp ra, Hà mới sực nhớ phải gọi điện xin ý kiến chủ tịch
huyện. Hà vội quay lại phòng thường trực, nhờ máy gọi về huyện gặp Trường.
Nhưng người cầm máy lại là Xuê, giờ đã được đề bạt lên phó văn phòng uỷ ban
huyện. Xuê không biết bằng cách nào mà vừa nghe tiếng đã nhận ra Hà, liền xưng
danh: “Em, Xuê đây mà! Chị Hà đấy ạ!”. Từ cái lần Xuê và ông Thuật bất ngờ bật
cửa vào phòng Trường, đúng lúc Hà mới chỉ mặc xong mỗi cái quần con, còn cả tấm
thân trắng ngọc ngà với bộ ngực ngồn ngộn chưa kịp có gì che, đành đứng lấp sau
tấm ri-đô. Còn Trường lúng túng xỏ cả hai chân vào một bên ống quần, mãi mới
ngay người lên được. Kể từ cái lần không thể nào quên ấy, Xuê mỗi lần gặp Hà,
dù trong cơ quan hay ngang đường giữa chợ, cũng một điều em, hai điều chị với
Hà. Chứ không như trước, lúc chị, lúc em, cứ lộn tùng phèo, dù về tuổi tác Xuê
mới ba mươi nhăm, còn Hà năm nay đã bốn mươi. Nhờ gặp Xuê ở đầu dây đằng kia,
Hà mới có thể hỏi tự nhiên: “Chú có biết anh Trường họp ở đâu không? Chị có
việc cần xin ý kiến anh ngay bây giờ”. Xuê sốt sắng mách nước: “Thế thì chị cứ
xuống trường đảng, hỏi gặp đồng chí Trường, chủ tịch huyện Vĩnh Tiên có việc
cần, là người ta báo cho anh ấy ra ngay đấy mà”.
Nhân bảo như thần bảo, dẫu tin hay không, Hà vẫn răm rắp làm
đúng lời chỉ dẫn của Xuê. Chị xuống trường đảng, vào phòng thường trực nhờ báo
giúp cho đồng chí Trường, chủ tịch uỷ ban nhân dân huyện Vĩnh Tiên, ra có người
cần gặp ở ngoài phòng thường trực, nằm sau cái nhà như cái chòi, có công an
đứng gác canh lối cổng vào. Ông thường trực đi hút lên phía hội trường cao to,
nghiêm cẩn như một giảng đường. Hà đứng ở cửa phòng thường trực chỉ dám nhìn
lên toà nhà ấy, chứ không dám bước thêm một bước nào về phía ấy nữa, lòng thấy
rổn rảng bao ý nghĩ rất khó diễn tả. Hình như Hà vừa ước, chỉ một lần thôi, dù
có chết cũng cam lòng, được bước chân vào cái hội trường nguy nga, tráng lệ và
nghiêm cẩn kia, ngồi trang trọng, chăm chú lắng nghe như nuốt lấy từng lời
người thuyết giảng. Lại hình như Hà vừa thấy gai hết cả người khi ngồi vào
trong ấy, không biết có máy điều hoà nhiệt độ chưa mà người lạnh toát, nhưng
khi đi ra ngoài lại thấy người hâm hấp nóng, mắt nở hoa cà hoa cải, nhìn vào
cái gì cũng thấy lạ lẫm, xa vời. Bỗng dưng Hà thấy choáng váng lo sợ, cầu trời
đừng bắt con ngồi vào đấy, con là đàn bà, con có con gái mới vào học cấp ba,
lại còn bà mẹ chồng năm nay đã ngoài bảy mươi già nua ốm yếu. Con còn, con còn
nhiều việc của kiếp người phải lo toan, gánh vác. Con còn, con còn anh ấy nữa.
Con mới bốn mươi tuổi đời, cái tuổi hồi xuân của người đàn bà, con không thể,
con không thể… Hà trong phút chờ đợi gặp Trường, lòng bỗng rộn lên bao ý nghĩ
như người mộng du. Nửa muốn dấn lên, phấn đấu nữa để đạt tới đỉnh cao quyền
lực. Nửa muốn thủ thường, cam phận để hưởng trọn vẹn mọi ham muốn của kiếp
người, để được yêu, được thương và được làm tròn bổn phận của người đàn bà.
Càng chờ đợi Hà càng cồn cào ruột gan, như thể lần đầu, như thể cái tối hôm ấy,
cách đây đã bốn năm, cũng vào một ngày đầu hạ thế này.
Nếu như không có cái tối hôm ấy bà mẹ chồng Hà đau ruột
thừa, hay giun chui ống mật quằn quại, phải đưa lên bệnh viện huyện. Ở phòng cấp
cứu bên cạnh là một người đàn ông bị ngã xe máy, không biết có sao, nhưng rất
nhiều người đứng vây kín ngoài cửa, đến nỗi mấy lần Hà đinh xông thẳng vào gặp
lãnh đạo bệnh viện, hoặc bác sĩ trực, mà không sao chen chân vào được.
Nếu như không có cái tối hôm ấy…
Quê Hà ở xã Tiên Cựu, đầu huyện, cách huyện lỵ có bệnh viện
mẹ chồng Hà vừa được đưa đến hơn chục cây số, nhưng lại phải qua một con sông,
thành thử tiếng là cùng huyện, nhưng lại ngăn sông cách đò. Không biết có phải
vì thế mà các thầy thuốc bệnh viện cũng có sự phân biệt đối xử giữa người ở các
xã bên này sông, với người ở xã bên kia sông. Chứ không phân biệt đối xử mà bà
mẹ chồng Hà, ngay từ khi vào viện đã đưa hết cả giấy tờ chứng nhận mẹ liệt sĩ
ra, nhưng cũng chỉ được một cô mặc áo choàng trắng, chẳng biết làm gì, y tá hay
y sĩ, chỉ chỗ đưa bà cụ vào nằm ở chiếc giường con góc phòng, bên cạnh cái
phòng đang bị đám người quá đỗi lo lắng cho bệnh nhân đứng quây kín ngoài cửa
kia. Anh con rể và mấy người làng thấy bà cụ kêu dữ quá, mà chẳng có ông bà y
tá, y sĩ nào dòm dỏ tới, mới thúc Hà không chờ đợi gì nữa, cứ đi gặp thẳng lãnh
đạo bệnh viện xem thế nào. Chứ bà cụ là mẹ liệt sĩ, nhà nước còn phải ưu tiên,
còn phải chăm sóc đến nơi đến chốn, huống hồ bệnh viện huyện. Thế mà từ lúc bà
cụ vào viện, ở chỗ phòng khám chỉ nắn nắn xoa xoa vùng bụng một tý, rồi đưa
sang