Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322913

Bình chọn: 9.5.00/10/291 lượt.

hôn đi.

- Thế Vương Á Trúc để cho ai?

- Kệ anh ta xuất gia đi tu làm hòa thượng.

- Tô Hoan Hoan, cậu có cái tật rất xấu nếu không sửa e là thành nghiêm trọng. Không phải, tật ấy ở trong não, không chữa được nữa rồi.

- Ha ha, tôi chỉ thế thôi, cô ạ.

- Đồ quỷ.

Vật nhau một hồi, Tô Hoan Hoan yểu điệu ra ban công hong tóc. Trước gương vắng người, Lâm Ấu Hỷ bỗng nhiên nhìn thấy một cô gái đang cười, cô cảm thấy cô ấy rất quen, hồi lâu sau mới giật mình, đó là mình, mình đang cười hồn nhiên, cười thật đấy, gương mặt chứng tỏ: Tôi vui lắm!

Điên rồi!

Cô thầm nghĩ: Lâm Ấu Hỷ, mình điên rồi!

Trong vòng nửa tiếng đồng hồ, cô lặp đi lặp lại với mình là điên thật rồi, ý nghĩ đó ngày một lớn lên, đến cả Tô Hoan Hoan cũng bị cô làm cho điên lên, nhặt nhạnh đồ đạc đi lên nhà ăn với Vương Á Trúc, không muốn ở lại phòng thêm một giây nào với Lâm Ấu Hỷ phát điên vì tình nữa.

Tô Hoan Hoan vừa đi chưa đầy mấy phút thì lại về, đứng chắn ngang cửa phòng, kêu to:

- Đại Chủ tịch Hội Sinh viên tới, đang chờ cậu bên dưới đấy. Mọt sách, cậu nhanh lên chút đi, tớ đi trước đây, bye bye.

Rồi hành lang vang lên tiếng lọc cọc của giày cao gót.

Lâm Ấu Hỷ cũng theo sau ra cửa, trước khi đi còn nán lại soi gương, đoán chắc mình không phải đang cười, thấy trong gương khuôn mặt nghiêm nghị, cô mới yên tâm đi xuống.

Lãnh Tử Thần ngồi trong phòng quản lý ký túc xá, đang buôn chuyện với viên quản lý, qua lớp cửa kính hành lang nhìn thấy Lâm Ấu Hỷ đứng ở cửa khu nhà nhìn quanh, anh mới từ tốn đi ra, đến sau lưng cô, nhẹ vỗ vai cô một cái. Khi cô quay lại, nét mặt có chút hờn giận. Không nhìn thấy anh chờ ở chỗ mọi khi, cô đang nghĩ rằng Tô Hoan Hoan lừa mình, đâu biết lần này anh không đứng ở chỗ cũ.

Lãnh Tử Thần ghi sâu nét mặt cô trong đáy mắt, không nén nổi giơ tay vuốt lên tóc cô. Mái tóc tơ mềm mượt như tóc trẻ con. Cô cúi đầu, lí nhí:

- Đáng ghét.

Nhưng trước những ánh mắt của các nữ sinh qua lại, cô thản nhiên, tự cảm thấy kinh ngạc về sự biến chuyển trong mình.

Điên rồi, cô tự bảo mình. Đừng điên nữa, bụng bảo dạ thế.

Hai người sóng bước đến nhà ăn, Lãnh Tử Thần vươn vai:

- Cuối cùng cũng hết bận rồi, bốn năm rồi, mỗi năm đến thời gian này là bực chết được, cuối cùng cũng thoát được ra.

- Anh ốm đã khỏi hẳn chưa? – Lâm Ấu Hỷ ngẩng nhìn anh. Anh cúi nhìn cô, nhẹ giọng nói:

- Khỏi rồi. – Rồi lấy sức anh nhảy lên. – Bây giờ thấy khỏe vô cùng. – Anh nhảy rất cao, sức bật rất tốt, áo bật lên để lộ phần bụng săn chắc. Thường ngày chắc anh luôn bền bỉ luyện tập, thích những kiểu vận động thế này, Lâm Ấu Hỷ thầm nghĩ. Cô quả thực vẫn chưa hiểu về anh, mang tiếng là bạn gái, cái danh hiệu nực cười, đúng là danh suông.

- Cuối tháng thi tiếng Anh cấp độ 4, chuẩn bị thế nào rồi? – Đến nhà ăn, Lãnh Tử Thần dẫn Lâm Ấu Hỷ lên phòng ăn nhỏ ở tầng bốn, chọn một bàn yên tĩnh gọi món, trong khi chờ đợi, anh hỏi cô.

- Dạ, tôi đã làm hết các đề từng được thi. – Cô tươi cười gật đầu. Câu anh hỏi lại một lần nữa chứng minh cho điều Tiêu Vũ Trạch nói. Lãnh Tử Thần chắc chỉ tiện thể giúp mình thôi mà đã khiến mình cảm động khôn siết. Cô sẽ không ngốc đến mức cho rằng anh thực sự có ấn tượng với mình. Điều này cô phải tự hiểu cho rõ.

Quan hệ giữa anh và cô bây giờ đúng là thân hơn người xa lạ, sơ hơn tình bạn bè. Khoảng cách như thế là đủ để cô chấp nhận, cho nên cô an ủi mình chấp nhận thôi.

- Điểm trung bình tự chấm là bao nhiêu? – Lãnh Tử Thần lấy giấy ăn lau bát, đặt trước mặt cô, cử chỉ rất lịch thiệp. Lâm Ấu Hỷ càng dứt khoát khẳng định khoảng cách giữa anh với cô là không nhỏ.

- Khoảng 85 điểm. – Cô kín đáo nói. Kỳ thực cô luyện để thi về cơ bản đạt tới 90 điểm trở lên, có đề đạt điểm toàn phần.

- Vậy là rất tốt. – Lãnh Tử Thần gật gù. Món ăn được lần lượt đưa tới, chắc là anh đói rồi. Anh ăn rất nhanh hết veo một bát cơm rồi bảo người phục vụ xới đầy bát thứ hai, sau đó mới nói: – Điểm thi tiếng Anh cấp độ 4 nếu đạt được từ 90 trở lên thì thi cuối kỳ cũng sẽ có điểm thưởng.

- Vậy sao, việc này cũng được tính vậy hả? – Lâm Ấu Hỷ hào hứng, lại biết thêm một việc mà mình chưa biết, cô bất giác cảm thấy xấu hổ cho sự không hiểu biết của mình.

- Mọt sách! – Lãnh Tử Thần chăm chắm nhìn cô. Cô hiểu là học bổng rất quan trọng, nên ngay từ khi nhập học đã vùi đầu vào sách vở, nhưng lại không hề biết những mức độ co giãn của việc cấp học bổng. Sao lại có người ngốc thế chứ, anh đúng là phải dạy cho mới được.

Ăn cơm xong, Lãnh Tử Thần tự nhiên nắm tay cô, hai người đi xuyên qua hành lang rộng rãi của nhà ăn trước bao nhiêu ánh mắt. Đã trải qua những việc trước đây, giờ Lâm Ấu Hỷ thực sự thấy thản nhiên, anh đã diễn kịch thì mình cũng diễn theo anh, rốt cuộc anh muốn thế nào chẳng liên can tới mình. Dù sao năm tới anh cũng tốt nghiệp ra trường, đến khi ấy mọi việc dần dà sẽ lắng lại, mình còn những ba năm đằng đẵng nữa, tất cả sẽ trôi đi.

Nhẫn nhịn một chút, rồi sẽ qua thôi, từ nhỏ tới lớn, dù gặp khó khăn gì cô đều nghĩ vậy, môi thoáng qua một nụ cười. Lãnh Tử Thần không hiểu, nhìn cô hồi lâu, chẳng biết cô đang nghĩ gì.

Lãnh Tử Thần d


Teya Salat