Pair of Vintage Old School Fru
Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Bao Giờ Trăng Lại Tròn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322584

Bình chọn: 8.5.00/10/258 lượt.

với anh… không có ý gì khác đâu, xin anh đừng nghĩ sâu xa. Giờ em đã nấu cho anh bữa cơm sinh nhật, việc quá khứ cũng nên khép lại thôi. Chúng ta không thể vấn vương mãi thế này được, việc này… thực sự rất nhàm chán.

Nói rồi cô đến bên cửa, một tay mở cửa, một tay đưa ra mời khách về, ánh mắt lãnh đạm nhìn Lãnh Tử Thần.

Xin lỗi, Lãnh Tử Thần, anh không ra gì với mẹ em, em cũng đành không ra gì với anh. Em đã dành cho anh những năm tháng hoa niên đẹp nhất rồi, anh chưa hề có lỗi với em, em cũng chưa từng khiến anh thiệt thòi, việc đến mức này, người nào còn quyến luyến nhớ thương là kẻ không biết nhục.

- Không thích hợp? Được lắm, Lâm Ấu Hỷ, em được lắm. – Lãnh Tử Thần lạnh lùng nói, đàng hoàng đứng lên. Chăn trên người anh rơi xuống đất nhưng anh không bận tâm, sải bước qua chiếc chăn, đến cửa, anh đột ngột dừng lại, mày chau mạnh, dường như nhớ ra điều gì đó.

Lâm Ấu Hỷ nhìn nghiêng, vẻ mặt ấy lạnh lùng bình tĩnh, đẹp như tạc, hoàn mỹ không tì vết, người đàn ông như thế, bạn vĩnh viễn không nhìn thấy được trái tim họ, không đoán được họ nghĩ gì, người ta chỉ cần ngóng từ xa đã thấy sợ. Yêu phải người đàn ông như thế chắc chắn là sự lựa chọn không sáng suốt, cô không muốn sa lầy nữa, cô không muốn một lần nữa…

- Tạm biệt! – Lâm Ấu Hỷ nghe thấy giọng nói của mình, hy vọng lần tạm biệt này thực sự có thể là lần từ biệt không gặp lại.

- Lâm Ấu Hỷ, nếu anh nhớ không nhầm, em còn nợ anh quà sinh nhật, ngoài bữa ăn, còn có một thứ khác, em vẫn chưa tặng cho anh, phải không? – Lãnh Tử Thần nhếch môi thoáng cười, nhưng giọng nói lại như truy hỏi, khiến người ta hoảng sợ.

Lâm Ấu Hỷ giật thót mình, vốn định lờ đi, nhưng không kịp rồi, cô buông tay, cánh cửa đóng sập lại, Lãnh Tử Thần chưa nói gì thêm, cười đắc thắng bế ngang người cô, cô chưa kịp phản kháng đã bị anh ném lên ghế sô pha, trong chớp mắt cơ thể anh đè lên cô.

Lâm Ấu Hỷ đương nhiên nhớ món quà sinh nhật năm năm trước anh đã muốn ở cô, anh nói, ăn xong nồi lẩu thịt này, anh muốn ăn cô… Thế nhưng cô chỉ nghĩ rằng tiện mồm nói thế, anh sao có thể làm việc vô sỉ đến thế, dùng sức mạnh, dùng sự thô bạo…

Lãnh Tử Thần nhanh chóng chế ngự sự phản kháng và giãy giụa của cô, sức lực cô yếu như thế, anh chẳng cần mất nhiều sức cũng có thể giữ yên cô.

- Lãnh Tử Thần, anh đừng… đừng làm thế… – Lâm Ấu Hỷ co rúm người lại, nước mắt nhạt nhoà, khiến cô nhìn không rõ. Cô đã quen với sự áp bức của anh. Dù trên giường hay ở đâu, anh cũng không bao giờ tha thứ cho sự phản kháng của cô. Anh kiêu ngạo, xưa nay chưa bao giờ chịu nhường cô, những nài nỉ yếu đuối của cô, anh chỉ đáp lại bằng hành động.

- Lãnh Tử Thần, xin anh, đừng mà, đừng làm như vậy! – Giọng nói Lâm Ấu Hỷ đột nhiên vút cao, cô gào thét, cố hết sức gào lên, trước nay cô chưa bao giờ nổi khùng như thế. Anh không thể, anh không được…

Nhưng, thực sự là không kịp nữa rồi, tiếng khóc của cô bị môi anh áp chặt, bịt kín, dần dần trở nên nghẹn ngào, trở nên rên rỉ đầy khát khao. Một nỗi đau khổ không nói nên lời xâm chiếm khắp cơ thể cô, đến tận cùng trái tim cô.

Không phải là tủi nhục, dường như là chịu không nổi.

- Mở mắt ra, nhìn xem anh là ai. – Lãnh Tử Thần không rời mắt quan sát từng chuyển biến nhỏ nhất trên mặt cô, anh hôn lên trán cô. – Cô ngốc này, anh ở cùng em ở đây, có gì là không thích hợp!

Lâm Ấu Hỷ ngoan ngoãn mở mắt, cắn môi, giận dữ nhìn người đàn ông này, anh hiểu cô tới tận chân tơ kẽ tóc, vào tận linh hồn sâu thẳm, tường tận tới mức tàn nhẫn.

Anh bắt cô nhìn anh, biết anh là ai. Anh là Lãnh Tử Thần, là người đàn ông yêu cô sâu nặng, là người đàn ông phải có hết thảy con người cô, là người đàn ông có thể cho cô sự ân cần và quan tâm nhiều nhất, là người đàn ông chưa bao giờ dễ dàng đồng ý điều gì nhưng đã thề non hẹn biển với cô. Từ trước tới sau, nhất là hiện tại, anh nhất mực xác định anh cần cô, chỉ cần nhìn vào mặt cô, anh không thể kiềm chế được xúc cảm của mình.

Anh cũng đòi chia sẻ cảm xúc với cô, anh cũng muốn để cô bày tỏ khát vọng và nhu cầu của cô đối với anh, dẫu rằng anh luôn biết rõ. Đôi mắt cô chưa bao giờ che dấu được trái tim cô. Anh cần phải nhìn vào mắt cô, nghe cô nói cô yêu anh, cần anh, nhớ anh, khao khát anh, như vậy anh mới tiếp tục sẵn sàng nhảy vào nước sôi lửa bỏng cũng không tiếc gì.

Cô quay đi, không nhìn anh nữa, tiện tay kéo tấm chăn rơi dưới đất che thân thể mình, không kìm được nước mắt. Cô cũng không dám nói lạnh lùng với anh nữa, cũng không dám đuổi anh nữa, anh đáng sợ quá, bao nhiêu năm rồi cô không phải là đối thủ của Lãnh Tử Thần.

Lâm Ấu Hỷ không nói một lời, lẳng lặng cúi xuống, chỉ có đôi vai không ngừng run bần bật, như một đứa trẻ phạm lỗi bị người lớn phạt, đáng thương đến nỗi không nỡ đánh một roi.

Lãnh Tử Thần cũng không muốn như thế, không muốn dùng bạo lực giải quyết vấn đề. Nhưng cô ấy, tận trong cốt tủy vẫn rất cố chấp và thu mình. Đến giờ, anh biết, dù bản thân đã làm việc ti tiện đến cực điểm, nhưng anh không màng, chỉ cần thu phục được cô, anh đâu ngần ngại bất cứ thủ đoạn nào.

Lâm Ấu Hỷ thất thần nằm thu lu trên sô pha, giữ c