Snack's 1967
Báo Nam

Báo Nam

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321983

Bình chọn: 8.5.00/10/198 lượt.

trở thành con mồi!

Đầu óc linh hoạt của Tước Lợi Nhi thoáng chốc trở nên trống rỗng, nói thật, cô không biết nên nghĩ cái gì, làm gì, chỉ lẳng lặng đứng tại chỗ, không nói gì, cũng không có biểu tình gì.

Thời gian báo đen nghiên cứu sự việc thật ngắn ngủi, không hề báo động trước, nó bỗng nhào về phía cô, miệng mở lớn lộ ra hàm răng sắc bén. Theo một đường cong xinh đẹp, mắt thấy thân thể cao lớn này sẽ áp đảo cô, xé nát, trong lúc chỉ mành treo chuông, cô vội vàng kéo hồi tâm thần, dùng niệm động lực di chuyển ra sau con báo đen, dễ dàng né tránh công kích của nó.

Báo đen sau khi chụp không trúng, lập tức quay đầu, lại tiếp tục đánh đến.

Xem ra, tiết mục mỹ nữ cùng dã thú diễn không được rồi!

Tước Lợi Nhi cười lạnh một tiếng, bóng dáng biến mất, sau đó bất ngờ hiện thân bên trái báo đen, một cái đá chân gọn gàng, đá ngã báo đen xuống đất.

“Chậc, đối với thục nữ không thể hung dữ như thế!” Cô vươn ngón tay lắc lắc.

Báo đen nổi giận gầm lên một tiếng, trong mắt tinh quang chợt lóe, không để ý thắt lưng đau đớn, đột nhiên lại duỗi thân giương móng vuốt chụp vào cô; Tước Lợi Nhi vốn định di chuyển, nhưng vào lúc này báo đen lại cuộn người, run lên vài cái rồi ngã xuống.

Hở? Con súc sinh này làm sao vậy? Cô nghi hoặc nhảy về phía trước một bước.

“Gưưưư!” Báo đen mở lớn miệng cảnh cáo cô đừng tới gần.

Tước Lợi Nhi nhờ ánh sáng yếu ớt trong công viên, thấy chân sau báo đen đang rỉ máu, thoạt nhìn như là vết thương do súng.

Thật sự rất kỳ quái! Một con báo bị bắn đi lại tùy tiện trong thành phố, nhìn thế nào cũng không tầm thường.

“Thì ra mày bị thương, mới hung dữ như vậy.” Cô thì thào nói xong, trầm ngâm một lát, liền từ trong túi lấy ra bình thuốc màu vàng mà mỗi một hội viên của câu lạc bộ linh lực đều mang theo bên người, chậm rãi đi về phía báo đen.

Báo đen thấy cô đến gần, gầm lên đề phòng, chân trước cũng không ngừng quơ quơ về phía cô.

“Này, ta là muốn cứu mày nha, làm loạn đối với một cô gái có lòng tốt như vậy rất không có phong độ!” Tước Lợi Nhi đi đến phía sau nó, vừa nói thầm vừa vươn tay muốn đụng vào chân sau bị thương của nó.

Báo đen xoay người nhảy dựng lên, há miệng táp tới tay cô. Tước Lợi Nhi nhanh nhẹn rút tay về, thân hình chợt đổi, đi ra sau nó, gập khuỷu tay, nên thật mạnh vào lưng nó. Báo đen đau đớn rống lên một tiếng, suy sụp ngã xuống, nằm trên cỏ thở ồ ồ.

“Hừ! Mệt chết ta. Đầu lớn như vậy sao lại không biết suy nghĩ hả. Mày không thấy ta không có ác ý sao?” Tước Lợi Nhi cũng thở hồng hộc mắng, rồi sau đó lại không nhịn được bật cười ra tiếng.

Nếu con súc sinh này biết suy nghĩ, sẽ không ở nửa đêm chạy đến nơi không nên tới này.

Cô kiểm tra vết thương ở chân báo đen, đó là vết thương do súng, viên đạn nằm giữa xương đùi và thịt, thoạt nhìn bị thương không nhẹ.

Đến tột cùng con báo này là như thế nào bị thương? Lại từ đâu tới đây? Sẽ không phải là đi lạc từ nhà đại gia giàu có thích nuôi mãnh thú nào đó chứ?

Cô nghĩ không ra nguyên nhân, vì thế từ bỏ, từ trong bình thuốc màu vàng đổ ra một chút bột, rắc vào miệng vết thương, lại dùng khăn tay buộc chặt, tạm thời giúp nó ngừng máu. Bận rộn một lúc, cô bắt đầu suy nghĩ xem có nên đưa nó đưa bệnh viện thú y trị liệu hay không.

Báo đen sau khi bị cô đánh một cái đã không giãy dụa nữa, ngoan ngoãn nhìn cô giúp nó cầm máu, trong đôi mắt vàng rực cũng không còn địch ý mạnh mẽ nữa, chỉ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

“Đừng lộn xộn, thuốc này là vạn linh đan quản lý cho ta, chuyên trị nghi nan tạp chứng, máu của mày đã ngừng chảy, nhưng đầu đạn vẫn phải lấy ra, nếu không chân này liền bị tàn phế…..” Tước Lợi Nhi như đang nói chuyện với con người, cũng không quản báo đen nghe có hiểu hay không, tự ý lẩm bẩm.

Lần đầu tiên cô tiếp cận loài động vật to lớn như vậy, cảm giác vừa mới mẻ lại thú vị, nhẹ nhàng vuốt ve lớp lông ngắn sáng mềm trên người báo đen, bị bắp thịt căng chặc cùng đường cong tràn ngập dương cương hấp dẫn thật sâu.

Thì ra báo đen là động vật xinh đẹp như vậy, cùng chó mèo ôn thuần quấn người hoàn toàn khác nhau.

Trước đây cô từng nuôi một con chó, mỗi ngày chơi cùng nó, yêu nó vô cùng, nhưng sau đó con chó nhỏ bị bệnh, ba vì sức khỏe cùng an toàn của cô, cách ly nó và cô, thẳng đến khi con chó nhỏ chết đi. Từ khi đó cô không bao giờ nuôi thú cưng, bởi vì cô không muốn thử lại cảm giác thống khổ do cách xa thứ mình yêu thích.

Lâm vào hồi tưởng, cô kinh ngạc không nói gì, báo đen ngẩng đầu nhìn cô, đối với im lặng của cô cảm thấy khó hiểu.

Chủ nhân con báo này có vì nó biến mất mà lo lắng không thôi? Hay là, nó căn bản không có chủ nhân, mà là từ đoàn xiếc thú trốn ra? Cô suy đoán, lại nhịn không được nhẹ vuốt lông báo đen.

Đúng lúc này, báo đen vừa mới phục tùng không lâu phút chốc ngẩng đầu, sau đó ra sức đứng lên.

“Ê? Mày làm gì thế? Đã bảo mày đừng lộn xộn……” Tước Lợi Nhi muốn đè nó lại, rất sợ nó cử động sẽ chảy máu.

Báo đen vểnh tai, không để ý đến cô, tựa hồ nghe thấy tiếng gì đó.

“Làm sao vậy?” Cô cũng lắng nghe, nhưng bốn phía im ắng, không có tiếng động nào.

Báo đen nghe một lát, không để