
thách tình yêu của em, trái tim em
mãi là của anh.”
Hắn không chút để ý vỗ về da thịt trắng mịn non mềm của cô, đem cảm
xúc che giấu rất khá,“Thực xin lỗi, lần sau anh sẽ không như vậy nữa.”
“Được rồi! Chuyện cũng đã qua rồi.” Thấy hắn dường như đang rất áy náy, cô thấy không đành lòng ngược lại còn an ủi hắn.
“Đúng rồi, lúc nãy em có nói…… Em không thể tiếp tục thuê căn nhà hiện tại đang ở sao?”
“Đúng vậy! Chủ nhà kia thực sự rất đáng giận.” Phương Di Thiến buồn
bực than phiền,“Tự nhiên bây giờ lại không muốn cho em thuê nữa”
Nghĩ đến bà chủ nhà xấu xa kia, trong lòng cô tràn ngập lửa giận.
“Ân……” Triệu Quân Á làm như suy nghĩ rất lâu, mới chậm rãi mở miệng,“Hay là… Em có muốn đến ở cùng nhà với anh không?”
——————————
“Chị, nghe nói chị đang ở cùng với anh Quân Á?”
“Bắt đầu từ mấy ngày trướ, bởi vì chị không thể tiếp tục thuê căn
phòng trước kia được.” Phương Di Thiến ngồi ở một góc trong quán rượu,
ôm microphone cùng em gái nói chuyện phiếm.
“Phốc! Yêu lâu như vậy, cuối cùng đã đến ở cùng nhau?” Phương Di Đổng ở đầu dây bên kia cười nói.“Em còn nghĩ rằng cả đời này chị cứ âm thầm
yêu anh ấy như vậy.”
Phương Di Thiến ngẩn ra,“Em……..đã biết từ trước?”
“Chị hay nói đùa nhỉ?” Phương Di Đổng cố ý nói thật khoa trương: “Mỗi lần chỉ cần vừa thấy anh Quân Á đến, ánh mắt của chị liền chăm chú dõi
theo người ta, cái gì cũng không để ý, muốn mọi người không biết rất
khó.”
Phải không? Phương Di Thiến bất giác đỏ mặt. Cô còn tưởng rằng mình
đã che giấu rất khá “Anh Quân Á cũng thật là! Bên ngoài giả bộ không
thèm để ý, lại thường nhân lúc không có ai hỏi em về chuyện của chị,
chẳng tự nhiên chút nào.”
Nghe được hóa ra Triệu Quân Á cũng bắt đầu chú ý mình từ lâu, Phương Di Thiến cảm giác trong lòng ấm áp.
“Em đã biết sao không nói,để bây giờ mới nói hả? Hại chị và Quân Á phải khổ sở lâu như vậy!”
Phương Di Thiến sẵng giọng.
“Tình yêu kiểu này, vốn muốn những người trong cuộc tự mình nói ra!
Nếu người bên ngoài nói ra, thì còn gì thú vị nữa?” Phương Di Đổng cười
hì hì nói.
“Ngươi cô cô này, đổ nói được đạo lý rõ ràng.” Phương Di Thiến cười
mắng, ngẩng đầu thấy quen thuộc bóng người hướng chính mình đi tới, ánh
mắt lập tức sáng ngời,“Ai! Quân Á đến đây, lúc khác nói chuyện a.”
Phương Di Đổng mắng cô cái gì mà thấy người yêu thì quên em gái, cô cũng chẳng thèm để ý tới, vội vàng cất điện thoại.
“Quân Á, tại sao anh lại đến đây?”
“Muốn gặp em đấy!” Triệu Quân Á có chút dịu dàng tươi cười.
“Anh mỗi ngày đều phải làm việc bận rộn như vậy, còn đến đây tìm em.” Cô vừa cảm động vừa đau lòng,“Em không muốn anh phải vất vả như vậy!”
Mỗi ngày hắn đều phải làm việc ở phòng khám đến tận chín giờ tối, đã
đủ mệt mỏi, vậy mà mỗi ngày đều đến “Hồng” tìm cô, cùng cô đến tận ba
giờ sáng mới rời đi.
Tuy rằng khi đến hắn thường ở trong căn phòng nhỏ của cô để nghỉ
ngơi, đương nhiên, phần lớn thời gian là hai người nằm trên giường cùng
nhau, sau đó ai cũng không ngủ, như vậy thật sự rất mệt mỏi.
“Có thể ở cùng em thì có gì vất vả đâu?” Hắn khẽ mỉm cười.
Làm sao lại không? Phương Di Thiến thực ảo não, lần đầu tiên cảm thấy phiền muộn vì giờ giấc làm việc của hai người khác nhau.
Tại sao trước kia cô không để ý tới điều này chứ “Quân Á, chúng ta trở về đi!” Cô đột nhiên đứng dậy nói.
“Bây giờ sao?” Hắn nhíu mày.
“Đúng vậy!” Cô vội vàng cầm lấy túi xách của mình, lôi kéo hắn đứng lên.
“Em không trông coi quán?”
“Mọi người ở đây đều làm lâu như vậy,ok, để em đi nói với họ vài câu
là được rồi.” Cô không thể để cho hắn phải vất vả vì cô thêm nữa.
Cô mở quán này, là vì muốn cho hắn một không gian thoải mái nhàn nhã
không có muộn phiền, chứ không phải để hắn phải mệt mỏi như vậy.
Nhìn cô thấp giọng dặn dò các công việc trong quán với nhân viên,
trong lòng Triệu Quân Á hiện lên một loại cảm giác khó chịu khác thường.
Hắn thừa nhận là hắn cố ý, hắn không quan tâm đến mạng của mình, hắn như vậy là bởi vì có chuyện quan trọng cần phải làm.
Hắn biết Di Thiến thực sự yêu thương hắn, thậm chí nguyện ý vì hắn mà từ bỏ tất cả.
Hắn cố ý mỗi ngày đều tới nơi này báo danh, cố ý làm cho cô cảm thấy
đau lòng, cảm thấy thương xót, tất cả để cô đóng cửa “Hồng”.
Hắn muốn cô chỉ còn hai bàn tay trắng khi hắn bỏ đi, như vậy, việc báo thù mới thực hoàn hảo.
Không hề phản kháng để cô kéo đi, nhìn vẻ mặt cùng ánh mắt cương
quyết của cô, vì hắn,cô không có chút nào do dự, tâm hắn không biết vì
sao bỗng nhiên đau lên.
Chuyện này không nên như vậy, cảm xúc của hắn không nên vì cô mà sôi sục như vậy.
Hắn lợi dụng lòng tốt của cô, lợi dụng tình yêu cô dành cho hắn, lại
chán ghét bản tính thiện lương của cô, chán ghét tình yêu của cô làm hắn phải dao động.
Rõ ràng là trước đây hắn cố ý dụ hoặc cô, nhưng đến khi cô yêu hắn không chút hối hận, hắn lại oán hận thâm tình của cô.
“Tốt lắm.” Cô mỉm cười ngọt ngào với hắn,“Chúng ta trở về đi!”
Hắn không hề phản ứng, chỉ lạnh lùng nhìn cô.
“Anh làm sao vậy?” Cô không nghĩ nhiều lắm, thân thiết hỏi:“Có gì không thoải mái sao?”
Tay cô đang định đưa lên sờ trán của h